DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (8)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌸🌸🌸🌸🌸
Vân Khuynh hạ mắt, trong ánh mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.
Lại ngước mắt lên, nàng ra vẻ mờ mịt mà liếc nhìn người đàn ông một cái: “Cái gì?”
Khi chạm phải ánh mắt thanh lãnh của Lục Thiếu Ngự, nàng câu môi cười nhạt mở miệng.
“Lục thiếu soái không có điều tra sao?”
Lục Thiếu Ngự trầm ngâm không nói, chỉ híp mắt lại, tầm mắt áp bách thẳng tắp khóa chặt nàng.
Thật là không có à?
Vân Khuynh có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn hắn, vẫn ăn ngay nói thật.
“Tôi và hắn, xem như… là quan hệ vợ chồng đi.”
Nàng nói xong, hạ mắt xuống, tiếng nói như nghẹn ở cổ ——
Không sai.
Trên thực tế, nguyên chủ và Cốc Bách Phong, lúc này căn bản là vẫn chưa giải trừ hôn ước.
Nguyên chủ “Ngàn dặm tìm chồng”, kỳ thật trên người còn mang theo giấy tờ chứng minh năm đó hai người đính hôn…
Trên đường lúc bị Xích Bang bắt cóc, ngân phiếu và tiền tài đều bị lấy đi.
Nhưng mà hiện tại, nàng cũng đã sớm lấy về.
Cho nên, “Quý Vân Khuynh” và Cốc Bách Phong, thật đúng như cũ là quan hệ vợ chồng chính thức.
Chỉ cần nhắc tới, Vân Khuynh đã cảm thấy ghê tởm, càng khỏi nói đến phản ứng của người yêu nhà mình ——
Mặc dù dường như Lục Thiếu Ngự cũng không có ký ức kiếp trước.
Nhưng mấy tháng này, hai người hợp tác với nhau, lại ở chung nên càng thêm ăn ý.
Mấy đời tình duyên, thật nhanh, tâm ý của nhau không cần nói cũng biết.
Chỉ là, chưa ai mở miệng trước.
Không thể tưởng tượng được, hiện tại hắn đã biết chuyện của Cốc Bách Phong trước một bước…
Nghĩ vậy, nàng hơi nâng mắt, trộm liếc Lục Thiếu Ngự một cái ——
A?
Vậy mà lại không hề dao động…
Vân Khuynh nâng mắt, có chút ngoài ý muốn.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Khi tầm mắt nàng chuyển qua bản thảo trên tay hắn, nàng mới phút chốc bừng tỉnh.
“…Lục thiếu soái.”
Vân Khuynh cong môi, bàn tay mềm vừa động, định lấy lại bản thảo ——
Trang giấy kia, đã bị xé rách thành vài miếng.
“Đây chính là thành quả một buổi trưa của tôi.” Nàng nhướng mày, giọng điệu trách cứ.
“Còn nữa, ngài vào phòng tôi, cũng không báo một tiếng…”
Ánh mắt Lục Thiếu Ngự tối sầm.
Trong tầm mắt, chỉ thấy cô gái xinh đẹp, một bộ dáng hưng sư vấn tội.
Nàng nâng mắt, liếc hắn từ dưới lên trên, khóe miệng cong lên độ cung giảo hoạt mà tươi sáng.
Lục Thiếu Ngự bỗng dưng kéo môi mỏng, đôi tay để lên bàn, cúi người xuống ——
Cho đến khi cả người nàng đều chìm vào trong cái bóng của mình, hắn mới lạnh nhạt mở miệng.
“Cô không phải cũng đã ra lệnh rồi sao?… Để cửa cho tôi?”
Vân Khuynh nghẹn họng, không nghĩ tới đối phương vậy mà đã biết “Phân phó” này.
Nàng ho nhẹ một tiếng, tầm mắt có chút quẫn bách dời đi một chút.
Tiếp theo nháy mắt.
Rồi lại nhìn thẳng vào đáy mắt hắn.
“Lục thiếu soái. Cửa của tôi, có thể tùy tiện tiến vào…”
Nàng cười khẽ nói nhỏ, mười phần dụ hoặc.
“A?” Lục Thiếu Ngự rũ mắt xuống, trong ánh mắt luôn luôn thanh lãnh lại toát ra vài phần tà nịnh.
“Vậy… Vào rồi thì thế nào?”
Độ cong bên môi Vân Khuynh càng lớn, đuôi mắt hơi nhướng, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn ——
Sườn mặt góc cạnh rõ ràng, đường cong thâm thúy mà hoàn mỹ; dời tầm mắt xuống, có thể thấy được quân trang màu tối bao lấy dáng người đĩnh đạt…
Có thể nói là nam sắc liêu nhân.
Nàng không e dè mà thưởng thức người yêu nhà mình, đột nhiên đứng dậy.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh bỗng dưng vươn tay, kéo cổ áo hắn lại.
Sau đó, túm Lục Thiếu Ngự đang đứng thẳng tắp lại gần trước người mình.
Trong khoảng cách gần sát, hơi thở ấm áp phất qua.
Nàng cười khẽ ra tiếng, nghiêm túc nói: “Đã vào địa bàn của tôi, đương nhiên chính là… Người, của, tôi.”
Ánh mắt Lục Thiếu Ngự hơi tối xuống.
Trong nháy mắt, hắn đột nhiên kiềm Vân Khuynh lại, đảo khách thành chủ ——
Đầu ngón tay nắm lấy cằm nàng, cúi đầu xuống.
Giây lát, liền hung hăng cắn lấy môi nàng.
Trong mắt Vân Khuynh xẹt qua ý cười giảo hoạt, không cam lòng chịu yếu thế hôn đáp lại.
Vì thế, môi răng giao hòa.
Giữa hai người còn cách một cái bàn hẹp, lại không chút nào để ý bắt đầu một màn giằng co đầy mê tình.
Cho đến khi một nụ hôn này kết thúc, nàng vẫn túm cổ áo hắn như cũ, thấp giọng cười cười.
“Nói vậy là…” Vân Khuynh khóa chặt ánh mắt hắn, ý xấu nói.
“Lục thiếu soái, ngài đồng ý làm… Tình nhân của tôi rồi sao?”
Lục Thiếu Ngự: “…”
Hắn trầm mặc một lát, giây tiếp theo.
Lại lần nữa nâng mặt đẹp của nàng lên, lần nữa cắn khóe môi nàng như muốn trả thù.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
*
“Phanh ——” một tiếng, Cốc Bách Phong lại lần nữa quét sạch sách vở bút mực trên bàn xuống.
“Thật nực cười!”
Hắn gầm nhẹ một tiếng, lại nhìn đến 《Thời Báo Tân Dân 》——
Mở một trang báo ra, ở chính giữa chói lọi đăng bài mà tác giả 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 đối đáp lại hắn.
Phi!
Bọn đạo chích sứt đầu cụp đuôi!
Trong lòng Cốc Bách Phong thầm mắng, đột nhiên đấm một quyền lên bàn, rồi lại ăn đau thu tay lại.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể nằm liệt trên bàn, gắt gao trừng mắt.
Rong ruổi trên văn đàn bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên mà Cốc Bách Phong phải ăn mệt như vậy ——
Mấy ngày nay, vài lần luận chiến cùng đối phương trên báo chí, hắn vậy mà lại rơi xuống hạ phong.
Đặc biệt là lần này!
Tên tiểu nhân kia vậy mà lại lấy ra bình luận của hắn, nói cái gì mà “Lấy văn trị người”, phân tích một chút, trắng trợn mà nói hắn thành “Ngụy quân tử”!
Cái này sao có thể không làm cho Cốc Bách Phong giận như lửa thiêu đốt?
Càng làm cho hắn khó có thể tin chính là, sau mấy lần giao thủ, lại có càng ngày càng nhiều người đứng về phe tên đạo chích đó!
Rõ ràng ngay từ đầu, trong dư luận ở văn đàn, hắn chiếm ưu thế toàn diện…
Nghĩ đến đây, Cốc Bách Phong có chút tan vỡ nắm chặt tờ báo, đang muốn hả giận lần nữa ——
“Bách Phong!” Thân ảnh của Hứa Song Song đột nhiên xuất hiện ở cạnh cửa.
Cô nhăn mi, thấy bạn trai suy sụp, lo lắng đi đến: “Anh làm sao vậy?”
“Song Song…” Cốc Bách Phong đau kịch liệt gọi Hứa Song Song một tiếng, đột nhiên vội vàng nói.
“Em có điều tra ra người nọ là ai chưa!?”
Hắn kích động nắm lấy tay bạn gái.
Hứa Song Song cắn cắn môi, lắc đầu.
“Sao lại như vậy chứ?”
Hy vọng lại lần nữa vụt tắt, Cốc Bách Phong nhụt chí nằm liệt xuống, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Sao lại như vậy? Em có phải không muốn tra hay không…”
Nếu không, ở Thượng Hải này, ai có thể giấu diếm được tai mắt của quân Giang Nam chứ?
Cốc Bách Phong không cam lòng lắc lắc bạn gái, lần lượt truy hỏi.
Thấy hắn như vậy, Hứa Song Song cũng dâng lên một cỗ lửa giận: “Anh đủ rồi đấy!”
Cô nhăn mi đầy bất mãn, đẩy Cốc Bách Phong ra.
“Em đã điều tra rồi, vẫn không có! Cốc Bách Phong, anh dựa vào cái gì mà hung dữ với em?”
Hứa Song Song dùng hết sức đấm hắn vài cái, mới ngang ngược kiêu ngạo nói.
“Anh đấu thua người ta, dựa vào cái gì mà phát tiết trên người em? Mấy ngày nay, anh ở trên báo chí bị đối phương áp chế nhiều lần, lúc em đi họp mặt với mấy đứa bạn, nhắc đến việc này, quả thực mất mặt muốn chết. Anh không phải là đại tài tử hay sao…”
Cốc Bách Phong ngẩn người, bị cô quở trách như vậy, không khỏi giận dữ——
Hứa Song Song từ trước vẫn luôn đối với hắn là sùng kính có thêm, đã bao giờ xuất hiện tình huống như thế này chứ?
Không nghĩ tới, thời điểm chính mình hơi nghèo túng, cô liền thành ra như vậy.
Cốc Bách Phong cắn răng, hung hăng ném tay Hứa Song Song ra: "Em căn bản không hiểu anh!”
Hứa Song Song ngẩn ra, thấy hắn đỏ mắt, có chút sợ hãi: “Anh…”
Cốc Bách Phong lại nắm lấy bả vai cô: “Sao em lại không hiểu cho anh chứ?”
Hứa Song Song cắn cắn môi, giãy giụa: “Anh buông ra.”
“Không…”
Hai người lôi lôi kéo kéo, đột nhiên nghe một tiếng quát chói tai vang lên:
“Hai đứa đang làm gì đó?”
Đúng là Hứa Quảng Hào, nổi giận đùng đùng đi đến.
^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Dương: Mỗi lần edit tới đoạn tra nam tiện nữ là nản ghê, cầu Khuynh Khuynh và anh nhà phát đường ><