Nàng lặng lẽ dựa sát vào hắn, vừa nghe hắn giáo huấn, vừa quét mắt khắp phòng học.
Trong chớp mắt.
Học sinh nào bị cặp mắt mỹ lệ u tĩnh kia liếc qua đều không tự chủ được mà run lên.
Chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên lạnh lẽo quỷ dị.
Một đám đều im miệng một cách kỳ lạ.
Ngay cả Hiên Viên Vũ cũng cảm thấy không thoải mái mà nhíu mày, Đồng An Khả đột nhiên siết chặt góc áo.
Không khí bỗng nhiên trở nên an tĩnh, vắng lặng như tờ.
Vân Khuynh giương khóe miệng, độ cong bên môi đầy vi diệu.
Giây tiếp theo.
Lại lạnh nhạt nói: “Lão sư.”
Ặc.
Hử!?
Lập tức tất cả mọi người đều ngây dại.
Quay đầu lại nhìn mới phát hiện ——
Lão sư Triệu Thành Chu của ban toán học đang đứng cạnh cửa?
Mà bên cạnh còn có Chủ Nhiệm Giáo Dục Ngô Hoành.
“Ha ha.” Trước mắt bao người, Triệu Thành Chu có chút khó xử, vội nói với Ngô Hoành.
“Chủ nhiệm, ngài đừng so đo với mấy đứa học sinh…”
Ngô Hoành lại khoác khoác tay: “Không có việc gì, tôi cũng tò mò rốt cuộc là sai chỗ nào đây?”
Ông ta nói vậy nhưng kỳ thật trong lòng vẫn có chút không vui, không khỏi nhìn Vân Khuynh một cái.
“Đề này là tôi ra, em học sinh này, không bằng em nói xem chỗ nào có vấn đề?”
Vừa dứt lời, không khí lập tức trở nên khẩn trương.
Một đám học sinh đang vây xem cũng không dám lên tiếng.
Ngay cả Đồng An Khả…
Cô ta lén liếc Vân Khuynh một cái, trong lòng vô cùng vui mừng!
Không nghĩ tới.
Đối phương lại chọc phải Chủ Nhiệm Giáo Dục.
Đúng là tự gây nghiệt!
Thẩm Vân Khuynh, cậu chờ chết đi!
Đồng An Khả yên lặng nguyền rủa, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Bên kia.
Vân Khuynh lại bình tĩnh giương môi lên.
Tiếp theo, nàng lễ phép gật đầu với Ngô Hoành: “Dạ.”
Sau đó, ở trước mắt bao người.
Vân Khuynh lưu loát quay đầu đi lên bục giảng.
Khụ.
Đương nhiên còn có một nhân vật không ai nhìn thấy ——
Bên cạnh nàng, còn dán theo một quỷ hồn như hình với bóng…
Rất nhanh đã tới trước bục giảng.
Vân Khuynh đứng yên, cầm phấn lên viết, dõng dạc mở miệng.
“Nếu em đoán không lầm, câu hỏi bổ sung lần này thật ra là nằm trong phạm vi vi phân và tích phân của toán cao cấp.”
Nàng nói xong, xoay người viết đề bài xuống.
“Đề bài xydx+(2x^2+3y^2-2… này thật ra em không có làm trong bài thi. Nhưng sau khi thi xong, em đã hỏi gia sư của mình.”
Lúc nói đến câu này, bên môi nữ sinh dâng lên ý cười ấm áp.
Chợt lóe rồi biến mất, không “Người” nào chú ý.
Nàng tiếp tục nói: “Trước tiên chúng ta có thể đưa ra giả thiết xydx+(2x^2+…”
Trước bảng đen.
Nữ sinh mỹ lệ nhẹ nhàng giảng giải.
Đề bổ sung siêu khó kia khi ở trong miệng nàng đã từng chút bị đơn giản hóa; phương trình phức tạp từng bước một đã được giải ra dưới ngòi bút của nàng.
Khóe môi nàng trước sau vẫn ngậm ý cười, nhìn xung quanh, thần thái phi dương.
…Phần lớn học sinh vây xem đều sửng sốt.
Thật ra bọn họ cũng không biết Vân Khuynh nói có đúng hay không, nhưng nhìn tư thế này…
Ngô Hoành và Triệu Thành Chu lúc đầu không cho là đúng cũng rất nhanh đã nghiêm túc lại.
Còn Đồng An Khả vẫn nắm chặt tay Hiên Viên Vũ, bất an dần dần dâng lên.
Vài phút sau ——
Vân Khuynh viết xong đáp án, lưu loát nói.
“Cho nên, đáp án cuối cùng là x?y^4+y^6-10y^4=-9. Lão sư, thầy xem…”
Còn chưa dứt lời đã nghe đến một tiếng vỗ tay lớn vang lên.
Là Ngô Hoành!
Ông ta giơ tay lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm nói: “Là tôi sai rồi, tôi sai rồi!”
Cái gì!?
Một khắc kia, các bạn học đều ồ lên.
Sắc mặt Đồng An Khả trở nên xanh mét!
Sao có thể!?
Cô ta không tự chủ được bật thốt ra tiếng: “Lão sư, sao thầy có thể sai được?”
Ngô Hoành nghe vậy lại có chút xấu hổ không xuống đài được nhìn cô ta một cái.
“…Thật sự là tôi sai, làm thiếu một bước.”
Một lát sau, ông ta hơi cúi người, chắp tay với Vân Khuynh đang đứng trên bục.
“Thánh Nặc có học sinh dũng cảm đưa ra nghi ngờ, lại còn hiếu học như em, thật sự là rất tốt!”
Ngô Hoành hết lòng khen ngợi.
Phải biết rằng mặc dù đối phương nói là về thỉnh giáo gia sư.
Nhưng thấy nàng giải thích chi tiết như vật, rõ ràng là hiểu rất rõ đề bài này!
Hơn nữa kiến thức về vi phân và tích phân có vẻ cũng đọc qua không ít.
Kỳ kiểm tra mới qua có hai ngày.
Đây chính là đề đại học siêu khó đấy!
Thật ra lúc trước Ngô Hoành đã cố tình ra đề để không ai làm được…
Khụ.
Đương nhiên, nếu ông ta biết ——
Thật ra Vân Khuynh chỉ cần dùng vài phút đã hiểu rõ đề này, không chừng sẽ càng kinh ngạc…
Có điều hiện tại chỉ như vậy thôi cũng đã nhận được không ít sự tán dương của mọi người.
Trong chớp mắt, ánh nhìn của mọi người đối với thiếu nữ trên bục đều toát ra sự khâm phục.
Ngay cả Hiên Viên Vũ khi nhìn nữ sinh tươi sáng lóa mắt kia cũng không khỏi sửng sốt.
Đồng An Khả cắn chặt môi, không thể tin được nắm chặt quyền, móng tay dài đã đâm vào lòng bàn tay.
Không để ý đến việc mình đang bị dìm trong một đống ánh mắt phức tạp…
Vân Khuynh dời mắt nhìn về phía người đàn ông yêu mị phía dưới.
Hắn đứng phía trước đám người.
Ngoại trừ nàng ra, không có ai nhìn thấy.
…Kỳ Tế yên lặng nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hắn nhìn thấy tia giảo hoạt toát ra trong đôi mắt thiếu nữ.
Dường như mang theo một chút đắc ý, còn có ý vị muốn được khen ngợi…
Trong thế giới của “Người”, nàng vẫn chói mắt như thế.
Nhưng giờ phút này, trong cặp mắt trong suốt kia chỉ có mỗi mình hắn.
Mắt quỷ của Kỳ Tế hơi tối lại.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đột nhiên hé mở môi máu, âm thanh nhàn nhạt nói.
“Em tuyệt lắm.”
Vì thế, Vân Khuynh rốt cuộc cũng không tự chủ được mà nở nụ cười sáng ngời.
...Khuôn mặt giãn ra.
Rồi lại lơ đãng kéo tới mấy tiếng hút khí.
Thời khắc đó, Đồng An khả thấy được sắc mặt kinh diễm của Hiên Viên Vũ đã nhịn không được mở miệng.
“Không, không thể nào!”
Cô ta đi tới trước mặt Ngô Hoành: “Chủ nhiệm, có phải thầy nghĩ sai rồi hay không…”
Ngô Hoành nhíu mày, hoàn toàn không thể hiểu được học sinh này bị làm sao.
Mà Vân Khuynh bỗng dưng bị cắt ngang khi đang trao đổi ánh mắt với người yêu đúng lúc “Giải thích”.
“Ngô lão sư, đáp án câu hỏi phụ của bạn học này giống hệt của thầy…”
“Hả!?” Ngô Hoành nghe vậy càng cảm thấy kỳ quái.
Vậy mà có người sai giống với ông ta?
Chuyện này làm ông ta hơi hứng thú: “À? Chẳng lẽ em phạm cùng sai lầm như tôi?”
“Em học sinh này, lúc ấy em đã giải như thế nào vậy?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Đồng An Khả trắng nhợt, lập tức phản ứng lại.
Trời ạ!
Rốt cuộc cô ta làm ra chuyện ngu xuẩn gì vậy chứ?
Lúc làm kiểm tra, mặc dù Đồng An Khả đã “Thông minh” tách từng đáp án ra rồi mới sao chép lại.
Nhưng muốn giải thích ý nghĩa rõ ràng, sao cô ta có thể biết được chứ?!
“Em, em không…” Đồng An Khả túm chặt góc áo, muốn nhanh chóng nhận sai để vớt vát lại: “Không, đúng là đáp án sai rồi…”
Đột nhiên.
Ngoài cửa vang lên một tiếng la.
“Chủ nhiệm, không xong rồi!”
Một thầy giáo khác vội vàng chạy vào.
“Vừa rồi chúng tôi kiểm tra camera phát hiện mấy ngày thi hôm trước có một học sinh lẻn vào văn phòng trộm đáp án!”
!
Nháy mắt, phần lớn mọi người đều kinh sợ.
Còn Đồng An Khả lại không thể tin nổi trừng lớn mắt.
Không đúng…
Rõ ràng cô ta đã dùng ẩn thân phù, sao có thể bị camera phát hiện!?
Ngô Hoành tức giận.
“Dám trộm đáp án, sao lại thế này!?”
Thầy giáo kia vội chạy vào giải thích.
“Chúng tôi vừa theo lệ cũ kiểm tra camera mới phát hiện, ngày đó khi tập thể dục buổi sáng, có một nữ sinh chuồn êm vào văn phòng. Ngô chủ nhiệm, chúng tôi đã nhớ kỹ diện mạo của người đó, ngay lập tức sẽ tìm…”
Hắn đang nói, dư quang thoáng nhìn qua.
Đột nhiên kích động kêu to lên: “Từ từ! Người đó ——