Beta: Mạc Khinh Vũ
Bốn người đứng đối diện nhau, chẳng ai nói lời nào.
Trong không gian trầm lặng, Tiết Cận Sâm bình tĩnh buông nhẹ cô gái trong lòng mình ra, đã thế còn thuận tay sửa lại cổ áo hơi xốc xếch giùm nàng.
Còn Vân Khuynh thì thầm thở dài, áp chế những suy nghĩ của bản thân, chỉ yên lặng đứng cạnh người đàn ông kia ——
An tĩnh nhưng đầy kiên định.
Vài giây sau…
Một giọng nữ hơi run đã phá vỡ không gian tĩnh lặng này.
“Khuynh Khuynh…con với Cận Sâm, đang…?”
Mẹ Tống thần sắc khiếp sợ hỏi, giọng nói thể hiện tâm trạng phức tạp lẫn khó tin.
Hửm?
Tuy vậy, Vân Khuynh vẫn hơi chau mày, nhạy bén phát giác một chút kì lạ nào đó.
Dù sao cô cũng là CV, khả năng nhạy bén với âm thanh là đương nhiên rồi.
Thế nên.
Sao nàng cứ cảm giác trong giọng nói của mẫu thân đại nhân vừa rồi có chứa một loại cảm xúc khác…
Phấn khởi à?
Vân Khuynh khẽ đảo mắt, không biết nên đáp lại biểu hiện rõ ràng này của mẹ Tống như thế nào.
Giây tiếp theo.
Tiết Cận Sâm nắm lấy tay nàng, trả lời hộ.
“Dì Tống, như dì thấy đó, con với Khuynh Khuynh đang quen nhau.”
Vừa dứt lời, cha Tiết đã nghiêm nghị quở trách: “Vớ vẩn!”
Lập tức chặn ngang họng mẹ Tống vốn đang định nói.
Nói xong, ông còn hùng hổ dắt tay người bạn già, bước vào thư phòng.
Chuyên mục tiếp theo đương nhiên là tiếp tục giáo huấn rồi.
“Vân Khuynh là em gái con đấy!”
“Dì Tống của con giao em cho con trông nom, vậy mà con chăm sóc kiểu như này đó hả? Con rõ là đang giở trò lưu manh!”
Gương mặt cha Tiết luôn nho nhã, phong thái nhẹ nhàng, ở thương trường cũng xứng danh là “Nho thương” (thương nhân nho nhã)
Thế nhưng bây giờ ông đang trợn mắt, dáng vẻ nổi trận lôi đình.
Ngay cả mẹ Tống lúc đầu còn định hỏi thêm vài câu cũng bị dọa cho sợ, phải liên tục an ủi người bạn già.
“Lão Tiết, đừng nóng mà hại thân.”
Cuối cùng giông tố cũng ngừng.
Hai kẻ trong cuộc mới tìm được cơ hội nói chuyện ——
“Ba,” Tiết Cận Sâm hờ hững nói, “đừng kích động.”
Ngay sau đó, hắn nghiêm mặt, từ từ giải thích…
Bắt đầu phổ cập luật pháp.
“Luật hôn nhân nước ta lấy điều kiện huyết thống làm chuẩn, con và Khuynh Khuynh chỉ là anh em kế thôi, không phạm phải luật Hôn nhân cận huyết….”
Chưa dứt lời đã bị tiếng hừ của cha Tiết gián đoạn.
“Ý của con là gì?”
“Chú Tiết.”
Một giây sau,
Vân Khuynh gọi cha dượng của mình một tiếng, giải thích thêm.
“Chú đừng giận, ý của anh ấy… Là con và anh ấy lấy hôn nhân làm tiền đề cho tình yêu ạ.”
Không phải trò đùa giỡn lưu manh.
Nửa câu sau nàng giữ lại, không nói nữa.
Có điều, sao cha Tiết lại có thể không hiểu cho được?
Vì thế, ông lại trừng mắt nhìn còn trai nhà mình, bước lại gần lần nữa, thậm chí còn giơ cả tay lên ——
“Thằng nhóc này! Còn dám mạnh miệng!”
“Tốt quá tốt quá rồi!”
Đột nhiên, mẹ Tống mở miệng:”Lão Tiết, ông định làm gì vậy?”
Lại tất bật ngăn cản ông bạn già.
“Mắng cũng mắng rồi, ông còn tính động thủ nữa đó hả? Chúng nó đều là đứa bé ngoan cả…”
Cuối cùng, mẹ Tống nhìn về phía hai người, nghiêm mặt nói.
“Lúc trước mẹ để cho Khuynh Khuynh đến đây, quả thực chưa từng nghĩ tới kết quả như này. Nhưng nếu các con đã thật lòng muốn tới với nhau, sau này…”
Bà ngập ngừng, Tiết Cận Sâm cũng nhận ra được bà đang lo lắng.
“Dì Tống.” Hắn nghiêm túc nói.
“Con với Khuynh Khuynh, là chân thành. Dì yên tâm, sau này con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Ài.”
Mẹ Tống thở phào, kéo Vân Khuynh từ bên kia sang, túm lấy tay cô…
Đặt lên bàn tay của Tiết Cận Sâm.
“Vậy sau này, hai con phải đối xử thật tốt với nhau nhé!”
À há.
Vân Khuynh chớp chớp mắt, tốc độ tiến triển này hình như hơi bị nhanh quá thì phải.
Ngay sau đó.
Lại nghe được giọng người đàn ông bên cạnh cười khẽ: “Đương nhiên rồi ạ!”
“Thật ra con đã bàn bạc với Khuynh Khuynh rồi, đợi em ấy tốt nghiệp xong sẽ kết hôn…”
Hở?!
Vân Khuynh còn chưa kịp nhớ ra họ ngầm thỏa thuận như thế từ lúc nào ——
Thì mẹ Tống đã vui vẻ ra mặt.
“Ôi! Vậy cũng quá nhanh rồi.”
Ngay cả cha Tiết mặt lạnh cũng nhảy vào tham dự
“Lại vớ va vớ vẩn! Hôn nhân là chuyện lớn, phải chọn ngày đẹp, sao lại có thể qua loa như thế được!”
…
Cuối cùng Vân Khuynh đành yên lặng ngậm ngùi nhìn mọi người sôi nổi bàn luận chuyện kết hôn.
Lại chớp mắt.
Người đàn ông nào đó cũng nhìn sang.
Cách cha mẹ, hai tầm mắt chạm nhau trong giây lát ——
Nàng khẽ nhíu mày, cười như không cười.
Còn ánh mắt của Tiết Cận Sâm như tối đi, khóe môi lại cong một đường hoàn mỹ.
*
Hai vị trưởng bối tới thăm đột ngột, bỗng chốc đã khuấy đảo nhịp sống của cặp tình nhân trẻ.
Vì thế.
Sau khi bàn bạc, hai con người luôn dính lấy nhau mấy ngày nay không thể không tách ra, dưới cái nhìn giám sát của hai vị phụ huynh, quay về phòng mình.
…
Vân Khuynh vừa rửa mặt xong quay ra đã thấy mẹ Tống đang ngồi bên mép giường cười tủm tỉm.
“Mẹ.” Nàng vừa định bước lên trước, tay lại bị kéo lại.
“Khuynh Khuynh này.”
Mẹ Tống cẩn thận nhìn sang hai phía, sau đó mới thấp giọng hỏi.
“Cái con nhóc này, vậy mà âm thầm tóm được Cận Sâm… Sao còn lại không nói cho mẹ nghe lấy một tiếng?”
Hửm???
Vân Khuynh chớp chớp mắt, kinh ngạc:”Mẹ, sao mẹ…”
“Mẹ cái gì mà mẹ!” Mẹ Tống bĩu môi, cốc lên trán nàng.
“Các con làm loạn trên mạng như thế, mẹ biết từ lâu rồi, còn phải cố lừa lão Tiết.”
“Hai đứa các con đó, thân mật chẳng để ý gì cả, còn bị bắt gặp nữa, may mà mẹ dỗ được lão Tiết…”
Mẹ Tống càng nói càng dài, mãi sau Vân Khuynh mới bắt được sóng ——
Hóa ra mẫu thân đại nhân đã biết từ lâu rồi, hơn nữa còn rất ủng hộ…
Chẳng trách biểu hiện hôm nay lại kỳ quặc như thế.
“Mẹ.” Nàng gọi đối phương một tiếng, thân mật ân cần: “Cám ơn mẹ đã hiểu.”
“Ai chà,” Mẹ Tống vui vẻ vỗ vai con gái bảo bối, “Chỉ cần con thích, mẹ đều ủng hộ.”
“Vâng.” Vân Khuynh đáp lại, ấm áp lan tràn trong lòng.
Một giây sau.
Mẹ Tống lại hứng khởi nói tiếp
“Vả lại, Cân Sâm ưu tú như thế, túm được đương nhiên chẳng lỗ gì! Đã thế thân lại càng thêm thân, sau này lại tiếp tục làm người một nhà…”
Vân Khuynh: “…”
Mãi một lúc lâu sau.
Hai mẹ con tâm sự xong.
Nàng dở khóc dở cười tiễn mẹ Tống về phòng tạm cho khách.
Đi tới chỗ rẽ, cô phát hiện cửa phòng ngủ của Tiết Cận Sâm bỗng nhiên mở ra.
Ơ…
Vân Khuynh dừng chân, nép mình vào tường theo bản năng.
Lại nghe thấy tiếng cha dượng truyền tới từ phía cửa ——
“Thấy sao? Cha con hơi bị cơ trí phải không nào?”
“Nếu không phải cha cố tình làm khó từ đầu, dì Tống của con sao có thể nhanh chóng đón nhận chuyện hai con như thế được?”
Sau đó, lại nghe tiếng Tiết Cận Sâm trầm ổn trả lời.
“Vâng, con cám ơn ba.”
Giọng nói nghiêm túc, lại có chút chân thành.
“Đương nhiên rồi. Cố gắng mà học tập. Cha đây lúc theo đuổi mẹ con mới cả dì Tống…”
Cha Tiết cố truyền thụ thêm mấy câu nữa mới hài lòng rời khỏi.
….
Vân Khuynh dựa người vào tường, bất giác cười khẽ.
Không gian yên tĩnh trở lại, nàng cụp mắt, định bước ra ngoài ——
Nhanh như chớp.
Một bóng đen chợt vụt qua, nháy mắt đã phủ lên người cô.
“Xem anh vừa bắt được cái gì này?”
Giọng nam trầm thấp mang theo ý cười, âm cuối khẽ ngân, một câu đã đi thẳng vào lòng người.
“Một tiểu hồ ly nghe lén, phải không nào?”
Vân Khuynh bị người nào đó đè lên tường, khẽ nâng mắt, liền chạm ngay phải con ngươi xinh đẹp cùng đường mi.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở hòa quyện.
“Vậy bác thợ săn định xử lý em như nào thế?”
“Không lẽ, định cắn em ư?”
Mắt Tiết Cận Sâm tối sầm, nhìn chằm chằm vào cô gái đang khiêu khích mình, môi mỏng khẽ cong lên, cúi người ——
Mạnh mẽ cắn môi nàng một phát.
Sau đó tỉ mỉ từng chút từng chút một, công thành đoạt đất.
Trong không gian chật hẹp, miệng lưỡi gần kề, tóc mai quấn quít.
Hắn dùng hành động để thể hiện, mình thưởng thức thịt hồ ly như thế nào.
Có điều…
Bây giờ cũng chỉ có thể liếm liếm một chút mà thôi.
Lúc lâu sau.
Tiết Cận Sâm buông Vân Khuynh ra, cụp mặt, nhìn cô gái đỏ mặt tươi cười, khẽ thở dài.
Nếu mà biết trước
Thì lúc thương lượng đã chẳng bảo đợi tốt nghiệp xong mới kết hôn.
*
Thời gian trôi qua nhanh vô cùng.
Trong lúc người nào đó sống cuộc sống đếm ngày đầy oán niệm, Vân Khuynh cuối cùng cũng tốt nghiệp xong.
Ngày hôm đó.
Hai vị phụ huynh cũng ăn mặc tươm tất tới cổ vũ.
Trong lễ đường, sau khi hiệu trưởng đọc xong diễn văn, tất cả học sinh đều bước ra ngoài sân cỏ, bắt đầu tìm bạn bè chụp ảnh lưu niệm.
Cũng chẳng thiếu những nam thần nữ thần các ban được công nhận, thậm chí còn được tỏ tình cả dàn ——
Trong đó, người giảm béo thành công, chiếm ngôi hoa khôi suốt một năm trời Vân Khuynh đương nhiên sẽ không thiếu người xếp hàng.
Cơ mà…
“Ha ha, thằng nhóc này, sao lại ngọt miệng thế không biết.”
Mẹ Tống cười hòa ái, kéo một nam sinh lại gần, tỉnh bơ nói.
“Có điều, dì không phải mẹ của Khuynh Khuynh đâu, cháu nhận lầm rồi.”
“Dạ?”
Nam sinh kia hơi sửng sốt, mờ mịt hỏi: “Vậy dì là…”
Lại thấy mẹ Tống hớn hở đáp: “Dì là mẹ chồng của Khuynh Khuynh.”
————————————————
P.s: Cha mẹ đều là thần trợ công hihi.