NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (35)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Giây tiếp theo, mọi người nhìn chằm chằm ——
Một người đàn ông tuấn mỹ được đám người vây quanh, chậm rãi đi ra từ sâu trong sơn động.
“Phốc ——”
Nhưng ngay khi nhìn thấy người tới, tiếng cười nhạo lại vang lên trước.
“Tiêu thủ lĩnh, chẳng lẽ anh bị thất tâm phong?”
“Đúng vậy.” Lại có người phụ họa nói: “Dạ đế? Ở đâu vậy?”
“Không phải anh đang nói Mạc gia chủ đấy chứ? Hay là thủ hạ nào đó cạnh hắn?”
…Nhất thời trào phúng không ngừng.
Không ít người trong lòng âm thầm phỉ nhổ, mới vừa nghe Tiêu Thiên Long không có bằng chứng kêu một tiếng, sao có thể tin là thật được chứ?
“Dạ đế” là ai thì cũng không thể là người trước mặt này được!
Không sai.
Bởi vì đi ra, không phải ai khác, mà chính là “Kẻ nhát gan” được người trong giới công nhận, Mạc Sâm!
Lúc này, người đàn ông trường thân ngọc lập*, ngậm cười ưu nhã, gật đầu với mọi người: “Chư vị mạnh khỏe.”
* Trường thân ngọc lập: chỉ người đàn ông vóc dáng cao lớn, dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ, rắn rỏi.
Tướng mạo khí độ hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, nhưng… Cái này thì có ích lợi gì chứ?!
Dù sao thì hắc bang, là dựa vào thực lực và nắm tay để nói chuyện!
Trong nháy mắt, mọi người mới vừa tưởng là “Dạ đế” mà căng chặt thân thể đều nhẹ nhàng thở ra, ngược lại nhao nhao chất vấn Mạc Sâm ——
“Mạc gia chủ, đã nói là cùng chia nhau rồi, anh lại ở đây lén lút vận chuyển, sao lại như vậy?”
“Đúng đó. Giữa người với người, phải xem trọng chữ ‘ tín ’ chứ!”
…
Thấy “Chủ nhà” rốt cuộc cũng xuất hiện, lại bắt gặp động tác nhỏ này của đối phương, lúc này không ít đại lão tự nhiên muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Trong góc, Vân Khuynh đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia, lại kéo môi cười.
Còn Tiêu Thiên Long đã lên tiếng trước đó, ngơ ngác nhìn Mạc Sâm, hoàn toàn rơi vào cảm giác tự mình hoài nghi.
Đúng vậy.
Không thể nào là tên tiểu bạch kiểm nhát gan này được, sao có thể chứ?
Nhưng, nhưng mà, đoàn khí vận thế của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, hắn ta càng không thể nhìn lầm!
Như vậy, nếu Mạc Sâm thật sự là “Dạ đế”…
Nghĩ vậy, Tiêu Thiên Long đột nhiên rùng mình một cái, chỉ cảm thấy cả người rét run: “Không!”
Hắn ta không khỏi rống to lên lần nữa: “Mày chính là ‘ Dạ đế ’! Có phải hay không?!”
Một tiếng la này cực lớn, thậm chí nhất thời lấn át ồn ào bốn phía.
Xung quanh im lặng trong nháy mắt, nhưng rất nhanh ——
“Tiêu thủ lĩnh, cậu bị ma ám rồi à?” “Phải đó phải đó…”
Tiếng cười trào phúng lại vang lên lần nữa.
Cho đến khi —— Mạc Sâm giương môi mỏng lên, nhàn nhạt đáp: “Không sai, là tôi.”
!?
Ngay lúc đó, tiếng cười đột nhiên im bặt.
Không, không đúng!
Dù sao đều là đại lão hắc bang đã trải qua vô số sóng gió, lúc này, khi nhìn thấy tư thái của người đàn ông, mọi người rốt cuộc cũng phát hiện không đúng.
Hai đầu sỏ Abel và Sean phu nhân phản ứng lại trước tiên, sắc mặt đều biến đổi.
“Mạc Sâm!” “Cậu tạo ra một thân phận khác, là muốn làm gì!?”
Hai vị này trên miệng chất vấn, đồng thời khoát tay, không hẹn mà cùng phát ra tín hiệu nhanh chóng rút lui cho thủ hạ.
Mạc Sâm dĩ nhiên cũng trông thấy động tác của bọn họ, chỉ thản nhiên cười, khí độ vẫn ưu nhã ung dung, cũng không trực tiếp đáp lại.
“Đảo bảo tàng này…” Hắn nhìn lướt qua mọi người đang kinh nghi bất định, còn cố ý dừng lại trên người Vân Khuynh lâu hơn một chút, mới chậm rãi nói.
“Mạc gia một phân cũng không lấy, đều tặng cho chư vị, chỉ cần chư vị… Vĩnh viễn ở lại nơi này, thế nào?”
Người đàn ông tuấn mỹ cong môi, nói xong, cặp mắt sâu thẳm xinh đẹp kia nhiễm ý cười nồng đậm, quả thực là mê hoặc vô cùng.
Cũng… Kiêu ngạo vô cùng!
Ý của câu này, còn không phải là muốn để bọn họ trực tiếp táng thân trên đảo bảo tàng này hay sao!?
“Nhãi ranh, mày…” Cho đến khi, mấy đại lão ở đây không khỏi giận dữ.
Lại bị tiếng báo cáo vội vàng của thuộc hạ đột nhiên cắt đứt.
“Gia chủ, không có tín hiệu!”
“Lão đại, không thể liên lạc được với quân hạm…”
…Thoáng chốc, đồng tử của mọi người co rụt lại, hốc mắt muốn nứt ra.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Giết chết hắn!” Tiêu Thiên Long kịp phản ứng lại rống lớn, bỗng nhiên nhào tới!
“Đúng!” Chỉ qua một lát, các nhà đều móc súng ra, theo đó áp lên!
Trong chớp nhoáng.
Mạc Sâm đột nhiên nheo mắt lại, thân hình chợt lóe, lưu loát tránh khỏi mấy đợt công kích, trở tay hoặc là cầm súng bắn phá, hoặc là bổ mạnh xuống phần cổ, đều là giữa mệnh môn, trực tiếp khiến mấy con chim đầu đàn đoạn khí.
Cùng thời khắc đó, đám người Mạc Nhất đang bị “Hiếp bức” đè xuống cũng theo đó nhích người, nhảy lên từ bốn phía, nháy mắt liền vọt tới bên cạnh Mạc Sâm.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủn, phản kích sắc bén túc sát, đã thu hoạch một loạt mạng người!
Cho đến khi, dù tình huống nguy cấp, nhưng không ít người vẫn là không khỏi hoảng hốt trong nháy mắt.
Song, giây tiếp theo, một tiếng “Ầm ——” bạo phá đột nhiên vang lên từ phía sau, lập tức khiến bọn họ sực tỉnh!
“Trời ạ!” Thời khắc đó, mọi người vừa nhìn ——
Chợt thấy trong núi rừng rậm rạp, thế mà đột nhiên tràn ra mấy chiếc xe tăng hạng nặng!
Đồng thời trên không trung còn có mấy chiếc máy bay chiến đấu thấp thấp xoay quanh!
Thậm chí, còn có đại lão nhận ra, trong đó có mấy chiếc vẫn là của nhà mình.
Nhưng, rất hiển nhiên, lúc này người điều khiển trên đó, sớm đã thay bằng người của Mạc gia!
“Shit!”
Trong lúc hỗn loạn, không ít thủ lĩnh đã không kìm được chửi ầm lên, oán độc nhìn về phía Mạc Sâm.
“Khốn kiếp, muốn một lưới bắt hết bọn tao, cũng không sợ nuốt không trôi!”
“Cho dù hôm nay bọn tao tán thân tại đây, nhưng bổn gia của bọn tao còn có người, Mạc gia cũng không sợ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích sao?”
…Trong lúc nhất thời, khắp nơi không hẹn mà cùng dừng công kích.
Dù sao, đối với loại sắp xếp này, kết quả của sự phản kháng chỉ sợ cũng chỉ có một chữ “Chết”. Mà muốn chạy trốn đến bờ biển để lên thuyền, khó càng thêm khó.
Huống chi, Mạc gia chỉ sợ cũng đã sớm khống chế bờ biển…
Nhưng nghiêm túc mà nói, muốn tiêu diệt một thế lực, cũng không phải chỉ cần tiêu diệt kẻ cầm đầu là được, bởi vậy lúc này, mọi người bắt đầu có ý định đàm phán với Mạc Sâm.
“Thả cho tôi một đường, gia tộc Adrian nguyện cắt nhường một nửa đường dây súng ống đạn dược…” Abel trầm giọng nói.
Sean phu nhân cũng nghiêm mặt nói: “Sean gia cũng nguyện ý…”
“Không cần.” Nhưng mà, còn chưa chờ bọn họ nói xong, Mạc Sâm câu môi cười: “Bổn gia của các vị, tôi đều đã phái người qua đó.”
“Mày!!!” Nghe vậy, mọi người đều thần sắc đại biến!
Rốt cuộc cũng hiểu rõ, một ngày này, quả thật đã… Âm mưu từ lâu!
“Liều mạng!”
“Một khi đã như vậy, cùng chết đi!”
“Toàn bộ xông lên!”
…Thời khắc đó, những người ở đây hầu như đều điên rồi, không quan tâm, toàn bộ vọt lên!
“Ầm —— ầm —— ầm ——”
Nhưng mà, nháy mắt kia, âm thanh phá không khí chợt vang lên lần nữa, một đợt công kích theo đó mà đến, thậm chí giằng co mấy phút đồng hồ.
Khói thuốc súng qua đi, một đám máy bay trực thăng xoay quanh đã lao xuống đỉnh núi bằng phẳng cách đó không xa, thả thang dây xuống.
Một đám người Mạc gia, đều đã đến chỗ kia!
“Không được để bọn hắn lên máy bay!” Có người hét lớn, đồng thời vọt lên.
Song, đã muộn.
Chỉ ngắn ngủn vài giây, từ Mạc Sâm dẫn đầu, đoàn người Mạc gia đều cấp tốc bước lên máy bay.
Giây lát sau, thân máy bay đột ngột lao khỏi mặt đất, nháy mắt đã xông lên không trung!
“Lão đại?” Ngay khi ngồi vào chỗ, Mạc Nhất hỏi: “Phía dưới…”
Ánh mắt Mạc Sâm hơi ảm, nhàn nhạt nói: “Kiểm kê nhân số, tiêu diệt toàn bộ. Ba ngày sau, quay lại đảo xác nhận.”
Thân hình Mạc Nhất không khỏi cứng đờ, lại chần chừ nói: “Vậy còn ‘ Hắc Hồ ’…”
“Bọn họ?” Môi mỏng của Mạc Sâm khẽ câu lên, ánh mắt u ảm nhìn về phía mặt đất: “Chỉ sợ không cần cậu phải lo lắng.”
“!?”Mạc Nhất ngẩn ra, theo tầm mắt hắn nhìn xuống, đồng tử không khỏi co rụt lại!