☘🌼☘🌼☘🌼☘🌼☘🌼☘🌼☘
Hắn ta tự tin nói.
Chỉ riêng đoạn quá khứ không mấy vui sướng kia của hai người, mấy ngày nay mặc dù học cùng lớp, nhưng đối phương cũng không biểu hiện ra cái gì.
Nhưng Hiên Viên Vũ tin tưởng, nhất định là Thẩm Vân Khuynh không có cách nào quên được mình.
Nghĩ vậy, hắn ta đi lên vài bước, khó có được phong độ thân sĩ mà khom lưng duỗi tay: "Đến đây nào, công chúa của..."
Nhìn thấy cảnh này, một đám người vây xem suýt chút nữa thét chói tai, còn Đồng An Khả bị đẩy sang một bên khóe mắt muốn nứt ra, đang muốn xông lên lần nữa...
Nhưng mà, giữa mọi chuyện đang xảy ra --
Thân mình Vân Khuynh chợt di chuyển, cực nhanh né tránh lời mời của Hiên Viên Vũ.
Giây tiếp theo.
Nàng nhanh chóng bước về phía... Kỳ Tế!?
Tầm mắt nóng bỏng quanh thân, là trung tâm của sự chú ý, nhưng trong mắt Vân Khuynh lại chỉ nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ trước mắt này.
"Kỳ Tế."
Nàng nhẹ gọi hắn một tiếng, nâng mắt lên, thẳng tắp nhìn sâu vào đôi mắt quỷ u ám kia.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vân Khuynh hơi cong khóe môi, sau đó nghiêm túc lặp lại câu nói lúc vừa đến.
"Xin lỗi anh, em đến trễ."
Bởi vì một câu này, vốn chính là nói với hắn.
...Kỳ Tế rũ mắt xuống, yên lặng nhìn lại nàng.
"Không sao."
Tiếng trả lời vẫn trầm thấp lạnh lẽo như cũ, nhưng lại như có như không mà toát ra sự... Dung túng?
Nháy mắt kia, khóe môi Vân Khuynh khóe môi giương cao, tràn ra ý cười tươi sáng nhất.
Trong chớp nhoáng.
Lại cảm thấy một lực đạo đến gần...
Giây tiếp theo, khắp nơi đều vang lên những tiếng hút khí.
Bởi vì, bọn họ rõ ràng thấy được --
Người đàn ông vươn tay, nắm lấy cổ tay thiếu nữ, kéo người vào trong lòng ngực.
Tựa như một phân cảnh lãng mạn trong phim điện ảnh vậy.
Thời khắc này, đèn thủy tinh trên đỉnh đầu sáng mê ly, chiếu sáng sân nhảy tựa như quang ảnh mộng ảo.
Phía dưới là một đôi nam nữ đang ôm nhau, tựa như đen và đỏ chạm vào nhau, đều loá mắt vô cùng, lại hòa hợp vạn phần.
Tất cả đều đẹp đẽ như một bức tranh.
Ngay cả quần chúng vây xem đột nhiên không kịp phòng ngừa cũng không khỏi an tĩnh lại.
Mà vài giây sau, khi bọn họ tỉnh táo lại, không kiềm chế được thét chói tai ra tiếng.
"Trời đất!"
"Đờ mờ! Nam thần và nữ thần của chúng ta thông đồng với nhau khi nào vậy?"
"Hình như người ta vốn dĩ đã quen biết từ trước rồi?"
"A a a! Tôi mặc kệ, thất tình mất rồi, còn bị nghẹn thức ăn cho chó..."
...
Hầu như mọi người vây xem đều không thể tin nổi.
Mặc dù không ít người đều biết hai người này ngồi cùng bàn với nhau, nhưng ngày thường Kỳ Tế quá lạnh lùng, hai bên tương tác không rõ ràng, ai mà ngờ...
"Thẩm Vân Khuynh!"
Một tiếng gầm nhẹ đột nhiên vang lên.
Hiên Viên Vũ tỉnh lại từ trong khiếp sợ mới hồi thần.
Hắn ta vậy mà lại bị một đứa con gái làm lơ!
Hơn nữa, đối phương còn ôm ấp tiểu tử đoạt nổi bật kia...
Đả kích như vậy, Hiên Viên Vũ luôn tự cho mình cao quý sao có thể chịu nổi chứ?
Vì thế.
Chỉ trong chớp mắt, hắn ta đỏ mắt, tức giận đến mức dựng ngược tóc lên...
"Anh cự tuyệt tôi, chính là vì cô ta sao?"
Một tiếng chất vấn đột nhiên vang lên.
Hiên Viên Vũ sửng sốt.
Làm thế nào... lời hắn ta còn chưa nói ra, đã có người nói thay hắn ta rồi?
Hơn nữa giọng nói này thật sự quá quen thuộc...
Hiên Viên Vũ đột nhiên quay đầu, không thể tin nhìn Đồng An Khả cách đó không xa.
Đồng An Khả chạm phải ánh mắt của hắn ta thì cả người run lên, chợt nhận ra mình lỡ lời nên câm như hến.
Nhưng cũng không còn kịp nữa rồi.
Bởi vì âm lượng của cô ta cũng không thấp, mọi người vây xem đã nghe được rõ ràng.
"Đêm nay quả thực có nhiều tuồng hay."
"Thì ra trước kia Đồng An Khả đã chủ động mời Kỳ Tế!! Không phải cô ta vẫn luôn tự cho mình là bạn nhảy của Vũ thiếu à!?"
"Khụ. Hiên Viên Vũ vừa rồi còn muốn mời Thẩm hoa hậu giảng đường kìa, kết quả..."
...
Âm thanh nghị luận nho nhỏ bắt đầu nổi lên.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn hai người Đồng, Vũ đều trở nên quỷ dị.
Hoàn toàn tương phản với cảnh tượng lúc bọn họ mới vừa bước vào.
Dưới tình huống này, rốt cuộc Hiên Viên Vũ cũng bùng nổ: "Ai đang cười? Lăn ra đây!"
Hắn ta quát chói tai, thấy người vây xem thu liễm vài phần, lại chuyển hướng về phía Đồng An Khả.
"Cô giỏi lắm!"
Cái gì mà giúp mình ra chủ ý đả kích Kỳ Tế, rõ ràng chính là cô ta sau khi bị cự tuyệt nên mượn súng của mình để trả thù thì có?!
"Tiện nhân..." Hiên Viên Vũ giận dữ mắng, vươn tay một cái đã bắt được vai Đồng An Khả.
Sức lực rất lớn, quả thực có thể nghiền nát người khác.
"Anh buông ra!"
Đồng An Khả bị đau, khi nhìn đến khuôn mặt tuấn tú đã vặn vẹo của hắn ta cũng nhịn không được cãi lại.
"Không phải vừa rồi anh còn mời Thẩm Vân Khuynh đấy sao!?"
Cô ta lại trào phúng nói: "Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi..."
"Cô!"
Hiên Viên Vũ nghe vậy càng thêm lửa giận, nhưng bị câu này nhắc nhở, lại nhớ tới hai người "Đầu sỏ gây tội".
Hắn ta ném Đồng An Khả ra, xoay người, nói với Kỳ Tế.
"Tiểu tử!"
Hiên Viên Vũ vừa uy hiếp, vừa định gỡ tay hai người ra.
"Thẩm Vân Khuynh là bạn nhảy mà bổn thiếu đã chọn, mày..."
Nhưng không đợi hắn ta đi đến nơi --
Một trận âm phong kỳ lạ thổi qua.
Giây tiếp theo, dưới chân trượt.
"Rầm --" một tiếng.
Vương tử vườn trường Thánh Nặc ngã gục trên mặt đất. Hơn nữa còn là tư thế chổng vó vô cùng chật vật.
Phải.
Còn "Trùng hợp" đụng ngã một người khác ở bên cạnh.
"A!"
Đồng An Khả phát ra tiếng kêu thảm thiết, muốn giãy giụa thoát ra nhưng lại bị đè nặng.
Trong lúc hoảng loạn, mép váy của cô ta cuốn lấy tay Hiên Viên Vũ.
Hai người lại lôi kéo nhau.
Một thân váy lụa phiêu dật như có tiên khí kia của Đồng An Khả bỗng dưng bị xé rơi xuống hơn phân nửa!
"A!!!"
Tiếng thét lần này so với lúc trước còn muốn cao hơn mấy phần.
Thoáng chốc, xung quanh đều trở nên im ắng.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy khóe miệng của mọi người đều co rút.
Càng khiến người ta không ngờ được chính là, giây tiếp theo.
Âm nhạc bỗng nhiên vang lên.
"Sao thế?"
"Chắc là đã 7 giờ rồi, đã đến lúc nhảy mở màn."
...
Vũ khúc đã sớm được chuẩn bị tốt, vậy nên vào lúc đúng giờ sẽ bắt đầu phát ra.
Theo lý thuyết, lúc này năm nam sinh nên nhảy mở màn cùng bạn nhảy của mình.
Nhưng mà...
Mọi người vẫn còn yên lặng nhìn Hiên Viên Vũ và Đồng An Khả...
Bên kia.
Vân Khuynh liếc nhìn trò khôi hài của hai người kia một cái, giương khóe môi.
"Chúng ta bắt đầu nhé, được không?"
Nàng cười khẽ, yên lặng nhìn Kỳ Tế, chủ động mời.
"Ừ."
Ánh mắt hắn hơi tối, nắm chặt tay Vân Khuynh, đột nhiên dùng một chút lực.
Trực tiếp mang nàng xoay tròn 360°.
Lập tức, mọi người nhìn thấy cảnh này đều không khỏi hô nhỏ lên.
...Cứ như vậy mà bắt đầu rồi à?
Trong đám người, ba nam sinh mở màn còn lại khẽ cắn môi, cũng kéo bạn nhảy tiến ra.
Lúc này vũ khúc đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, dường như ánh đèn cũng trở nên kiều diễm.
Người vây xem tạm thời lùi ra ngoài, để không gian lại cho bốn đôi nam nữ.
Mà tiêu điểm dưới đèn, hấp dẫn ánh mắt nhất, không thể nghi ngờ vẫn là hai người Vân Khuynh và Kỳ Tế --
Phong thái ưu nhã, phối hợp càng thêm ăn ý vô cùng.
Càng không cần phải nói đến động tác nhảy, ôn nhu lưu động, càng khiến người ta hâm mộ không thôi...
Quang cảnh rất hài hòa.
Ngoại trừ --
Hai người ngã rách đồ Hiên Viên Vũ và Đồng An Khả bên kia
_________
PS. Phỏng vấn be. Ta hôm nay thật sự không viết ra được quá nhiều ~
Vai chính cẩu lương ta ở khóc...