Hơi thở nóng rực, từng chút xâm lược cảm quan của Vân Khuynh.
Trong bóng đêm, người đàn ông vây nàng trong không gian kín mít, nảy sinh ác độc mà hôn nàng.
Trong môi lưỡi dây dưa, Vân Khuynh hoàn toàn không thể hô hấp, chỉ cảm thấy hoàn toàn choáng váng.
Trước nay, chưa từng có ai, đối nàng như vậy.
Thân mật như vậy, như một cái bẫy rập tình mê, làm nàng không biết phải làm sao.
Nhưng là…
Đèn sắp sáng rồi.
Hỗn đản!
Vân Khuynh vươn tay, muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện, thân mình sớm mềm xuống không còn tí lực nào.
“Ti –“
Sau một tiếng điện lưu, trong phòng nháy mắt khôi phục ánh sáng.
Đám người kinh hoảng, cũng khôi phục trấn định.
Nhưng, chỉ vài giây sau.
Một giọng nữ tức hộc máu vang lên.
“Trời ơi! Vòng cổ của tôi không thấy!”
Là Trình Hân Nhiên! Chỉ thấy cô ta dậm chân, nói: “Nhất định có người nhân lúc loạn lấy trộm!”
Nói, mắt đảo qua mọi người.
Đột nhiên, dừng lại ở một vị trí.
“Diệp Vân Khuynh! Có phải là cô hay không!”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy Vân Khuynh đứng ở một góc, gương mặt ửng đỏ, thần sắc cũng có vài phần kinh hoảng.
Không phải đâu?
Chẳng lẽ thật sự là đại tiểu thư nhà họ Diệp trộm?
Nhất thời, liền có ánh mắt hoài nghi dừng ở trên người Vân Khuynh.
Mà Trình Hân Nhiên nghe thấy tiếng nghị luận, càng thêm khẳng định, chỉ thấy cô ta mày liễu dựng ngược, hung hăng nói: “Xem bộ dáng có tật giật mình của cô kìa! Mau lấy đồ ra cho tôi!”
Này, chuyện gì thế!?
Vân Khuynh âm thầm cắn răng, ổn định thân mình, mắt đẹp hướng Bùi Quân Mịch cách mình không xa.
Hỗn đản!
Cái gì mà có tật giật mình?
Nàng, nàng chỉ là bị một tên hỗn đản hôn mà loạn được chứ!
Bỏ đi.
Vân Khuynh hít sâu một hơi.
Mọi chuyện vẫn trong kế hoạch của mình, nàng thu lại suy nghĩ, mở miệng nói.
“Vị tiểu thư này vu oan tùy ý quá rồi. Tôi không lấy.”
Trình Hân Nhiên vẫn hùng hổ dọa người như cũ.
“Cô còn giảo biện? Rõ ràng trước khi mất điện, cô đứng ở bên này, vì sao khi đèn sáng, cô lại đứng trong góc xa như thế! Rõ ràng cô lấy vòng cổ của tôi, sau đó muốn nhân cơ hội chạy trốn!”
Trong mắt Vân Khuynh hiện lên bất đắc dĩ: “Một thân quần áo hôm nay của tôi, nếu trộm vòng cổ của cô, có thể giấu đi chỗ nào?”
Ách.
Mọi người quét mắt nhìn trang phục trên người Vân Khuynh, dưới y phục, đường cong mạn diệu ẩn hiện.
Xác thật.
Quần áo như thế, muốn giấu vòng cổ, khó như lên trời nha.
Vân Khuynh lại nói: “Nếu vị tiểu thư này còn chưa yên tâm, tôi không ngại để cô cùng tôi vào trong phòng, cho cô tự mình kiểm tra.”
Này… Trình Hân Nhiên nhất thời nghẹn họng.
Sắc mặt cô ta khó coi trừng mắt nhìn Vân Khuynh, lại thấy đối phương hình như kinh hoảng liếc mắt sang bên phải một cái.
Ân?
Trình Hân Nhiên nhìn theo, linh quang chợt lóe, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
“Ha! Tôi biết rồi!” Cô ta đắc ý dào dạt mở miệng, “Chính là cô trộm! Nhưng, cô không để trên người, mà đã ném ra bên ngoài đúng không!”
Nói, tay cô ta nhấc lên, thẳng tắp chỉ về một hướng.
“Đó là chỗ nào?”
Cách chỗ Vân Khuynh đứng không xa, có một cánh cửa.
Lúc này, quản gia Vương nhìn thoáng qua đáp: “Trình tiểu thư, đó là cửa vào trong vườn hoa.”
“Hừ!” Trình Hân Nhiên lập tức “xuy” một tiếng, thấy sắc mặt Vân Khuynh dần thay đổi, càng thêm chắc chắn: “Cô nhất định là giấu vòng cổ ở trong vườn hoa.”
Mà Vân Khuynh bị cô ta chất vấn, trên mặt hình như bị kinh hoảng, chỉ là vẫn nói như cũ: “Tôi không có!”
“Có hay không, không phải chỉ cô giảo biện mà được!”
Trình Hân Nhiên đã tin không hề nghi ngờ, vênh váo tự đắc, vừa nhấc chân, liền chạy về phương hướng kia.
“Hôm nay, bổn tiểu thư nhất định phải bắt cô trả giá!”
“Cô…” Vân Khuynh cắn môi, cũng đi theo, giống như muốn cản cô ta.
Lúc này, khách khứa cũng nổ tung rồi.
Không nói đến có phải tinh anh quyền quý gì hay không, tâm bát quái, ai cũng có.
Vì thế, mọi người cũng sôi nổi đi về phía vườn hoa.
Lúc này.
Màn đêm buông xuống, trong vườn hoa nhà họ Diệp, bóng cây trải dài.
Một hành lang dài ưu nhã từ cửa nối thẳng đến trung tâm khu vườn.
Vườn hoa theo phong cách cổ Trung Quốc, lúc này, tràn ngập ánh trăng yếu ớt.
Trình Hân Nhiên nâng váy, hùng hùng hổ hổ đi về phía trước. Rất nhiều khách khứa tới xem náo nhiệt, cũng tụ lại bên người cô.
Ở đằng sau, Vân Khuynh lại cố tình bước chậm lại.
Đột nhiên.
Ở một chỗ ngoặt, một tòa núi giả ánh vào mi mắt mọi người.
“Ân… Các người thật xấu… A nga, đừng…”
“Tiểu yêu tinh! Chẳng lẽ em không thích…”
“A… Em yêu chết mất… Anh hai, anh Thừa, nhẹ một chút…”
Một trận âm thanh ái muội, truyền vào tai mọi người nào.
Mới đầu, không ít người sắc mặt vi diệu, còn tưởng rằng là một người làm nào đó ở nhà họ Diệp “làm chuyện tốt”.
Nhưng nghe nghe, lại cảm thấy không đúng.
Trong đó, Trình Hân Nhiên, sắc mặt đã đại biến!
Chỉ thấy cô đi nhanh vài bước, một chút liền vọt tới núi giả.
“A!”
Giây tiếp theo, giọng nữ không thể tin, bén nhọn vang lên.
Mọi người đều vòng lại đây. Vừa thấy, cũng ngây ngẩn cả người!
Chỉ thấy một nữ hai nam, ba thân mình trần truồng.
Vẫn duy trì tư thế tình cảm mãnh liệt!
Nhưng, điều làm mọi người càng kinh hãi chính là, mấy người này, lại là Diệp Âm Âm, Diệp Bỉnh Hiên và Giang Diệc Thừa!
Trời ạ!
Lập tức, Diệp Âm Âm duyên dáng hô to một tiếng, sắc mặt trắng bệch, được hai người đàn ông chắn phía sau.
Giang Diệc Thừa cùng Diệp Bỉnh Hiên, trong lòng rối loạn, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo!
Lúc này.
Không ít khuê tú ái mộ hai người, thấy màu da xấu xí cùng hơi thở dục vọng dơ bẩn của họ, đều muốn nôn!
Phản ứng lớn nhất, tự nhiên là Trình Hân Nhiên.
Chỉ thấy cô ta giống như điên rồi chạy tới, kéo lấy Diệp Âm Âm.
“Con tiện nhân này! Anh, anh ấy là anh trai cô, cô đúng là không biết xấu hổ!”
Đáng tiếc, người trong lòng cô ta, lại không hề cảm kích đẩy cô ta ra.
Điều này, làm Trình Hân Nhiên hoàn toàn mất lý trí!
Cô ta nhấc người dậy, hung hăng nhào tới ba người kia.
Lập tức, bốn vị gọi là “con cháu thế gia”, lao vào đánh nhau.
Khách khứa có mặt đều kinh hãi, không biết làm sao.
“Trình tiểu thư, vòng cổ của cô tìm được rồi, ở dưới bàn!”
Đột nhiên, bác Vương từ phía sau chạy tới, vui vẻ nói.
Đằng sau ông ta, là Diệp Cẩn Huy và vợ chồng nhà họ Giang.
Nhưng mà.
Chuyện vòng cổ, đã không có ai quan tâm.
Diệp Cẩn Huy thấy được hiện trường, con mắt co lại, lạnh lùng nói: “Mấy đứa đang làm cái gì!”
Hai thằng ngu, lại còn dây dưa với Âm Âm trong vườn hoa!
Mà bà Giang thấy con trai không biết liêm sỉ như thế, càng không thể tin, sắc mặt biến đổi, thiếu chút nữa ngất đi.
“Xem đứa con trai ông dạy dỗ đi!”
Giang gia chủ tức muốn hộc máu, cả giận nói với Diệp Cẩn Huy: “Diệp Cẩn Huy, cả con gái nhà ông, cũng không phải thứ tốt gì!”
Trường hợp, tức khắc hỗn loạn.
Trong bóng đem hắc ám, có ánh đèn flash bỗng sáng lên.
Trong góc không người để ý.
Vân Khuynh gợi môi, cười trào phúng.
Quả nhiên, giống như lời hệ thống, vì thế giới nguyên bản luôn tự điều chỉnh, dưới tình huống không có sức mạnh to lớn nào ngăn cản, “cốt truyện” play ở vườn hoa, vẫn xảy ra như cũ.
Nàng nghĩ như vậy, lúc này, đứng trước cảnh xấu xí này của đoàn người “khí vận chi nữ”, chỉ còn hờ hững.
Vân Khuynh xoay người, bỗng dưng, một thân hình quen thuộc lần nữa vây lấy nàng.
Giây tiếp theo, nàng bị ấn vào trong lồng ngực ấm áp, nâng mắt lên, liền thấy Bùi Quân Mịch rũ xuống cặp mắt xinh đẹp đào hoa, ý vị không rõ nhìn mình.
“Tiểu phôi đản. Phương pháp giúp tôi bắt lấy Diệp Âm Âm của cô, chính là để tôi thấy cô ta vô sỉ thế nào sao?”
Vân Khuynh cũng không tránh, thẳng tắp đối diện ánh mắt hắn, cười xinh đẹp.
“Ngài Bùi, phương pháp ngài biểu đạt quyết tâm phải bắt được Diệp Âm Âm, chính là hôn tôi sao?”
Mặt đẹp của nàng đã hồng thấu, lại lấy hết can đảm, nâng tay, nhắm hai mắt, ôm lấy cổ hắn.
“Về nhà giải thích. Được chứ?”