NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (13)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Bởi vì ——
Vân Khuynh nói chính là: “Vậy, tin tức ông chủ phía sau màn của tổ chức tình báo ‘ Linh ’ và Thành Giải Trí Talas là một người thì thế nào?”
Nàng câu môi khẽ cười nói, liếc xéo Mạc Sâm, nhìn lông mi buông xuống của hắn, lại là vô cùng nghịch thiên.
Đột nhiên hứng khởi.
Vân Khuynh cúi người tiến lên, càng kề sát người đàn ông này thêm vài phần.
“Hơn nữa người này còn chính là gia chủ Mạc gia. Ngài cảm thấy, nếu tin tức này truyền ra ngoài…?”
Nàng dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được trêu đùa, trong khoảng cách ái muội khiến khắp nơi hút không khí như vậy, quan sát phản ứng của hắn.
Ánh mắt Mạc đại gia chủ tối sầm, lạnh lẽo liếc lại nàng một cái, chỉ nhàn nhạt nói: “Cậu có thể thử xem.”
Rõ ràng là không để “Uy hiếp” này vào mắt.
Mặc dù trên thực tế, nếu bị vạch trần hai thân phận bí mật, tất nhiên sẽ vô cùng ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Nhưng Mạc Sâm là người chưa bao giờ vô duyên vô cớ chịu uy hiếp.
Đương nhiên, Vân Khuynh cũng không thật sự muốn hắn lộ ra ánh sáng.
Dù sao cũng là người yêu nhà mình, sao nàng có thể hố đối phương như thế…
Chỉ là…
“Giỡn chút thôi.” Cảm thấy đùa giỡn có hơi quá mức, Vân Khuynh lập tức thu thế lại.
“Tôi nghĩ Mạc gia chủ khai thác đường dây mới này, vốn là muốn thâm nhập vào thị trường vùng Trung Đông, đoạt lại chuyện làm ăn bị Sean gia và Adrian gia tộc cắn nuốt…”
Giây lát sau, nàng nghiêm túc phân tích, trở lại phong phạm đứng đắn.
Vừa rồi nói muốn hợp tác, Vân Khuynh cũng không phải nhất thời nảy lòng tham.
Ngược lại, nàng đang tổng hợp phân tích tình hình của thế giới ngầm hiện giờ ——
Tuy nói Mạc gia vốn chính là một trong ba đầu sỏ lớn của hắc bang Âu Mỹ…
Nhưng nửa năm trước, sau khi vợ chồng Mạc Hàn Thiên ngoài ý muốn qua đời, coi như Mạc Sâm đã rất nhanh trở về tiếp nhận, nhưng vẫn còn trong thời gian rèn luyện, hơn nữa thanh danh của hắn trong giới cũng không nổi bật, Mạc gia vẫn phải chịu tổn thất nhất định.
Chẳng hạn như việc buôn bán súng ống đạn dược ở vùng Trung Đông, trong nửa năm này, Sean gia và Adrian gia gán mác “Mềm yếu vô năng” cho Mạc Sâm, thừa cơ cướp đoạt không ít đối tác vốn là của Mạc gia.
Hiện giờ Mạc Sâm đã hoàn toàn khống chế gia tộc, tất nhiên là muốn đòi lại.
Còn chuyện Vân Khuynh muốn làm…
“Cậu muốn được chia một chén canh?” Mạc Sâm hơi nhướng mày, lúc này, đã chân chính nghe lọt tai đề nghị “Hợp tác” này.
Có điều, lợi ích mà Mạc gia muốn… “Dựa vào đâu mà tôi phải nhượng cho cậu?” Hắn nói, hơi thở ấm áp phả bên má nàng.
Rõ ràng là đang cười, nhưng khí thế lại áp bách đến kinh người.
Vân Khuynh không hề lùi bước.
“Mạc gia chủ cần gì phải nhượng?” Mí mắt nàng khẽ động, trong mắt hiện lên ý cười: “Cho dù thế lực Mạc gia có lớn, nhưng hai nhà còn lại…” Cũng vẫn đủ chia.
Nàng chưa nói hết, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Mạc Sâm nghe vậy thì ngừng lại.
Giây tiếp theo, môi mỏng của hắn khẽ nhếch, hiếm khi lộ ra cảm xúc lành lạnh.
“Anh bạn nhỏ, cậu thật đúng là… Dõng dạc.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Vân Khuynh đối diện với mặt mày thâm thúy của người đàn ông, khẽ câu môi, kiêu ngạo cười.
“Mạc gia chủ, phần ngài chia tôi cũng không có lòng tin để động. Nhưng mà, đối với Sean gia và Adrian gia, tôi cũng không sợ mạo hiểm…”
Thực sự cầu thị, dựa theo tình thế hiện giờ, miếng thịt mà người đàn ông này nhìn trúng, nàng đoạt không được, cũng không cần thiết phải làm.
Dù sao thì, vẫn là người yêu nhà mình mà…
Nhưng vì giả trang “Charles” và ân oán với Tiêu Thiên Long, nàng và hai nhà còn lại sớm đã đứng ở phía đối lập.
Như vậy, không phải chỉ là lợi ích xé xuống từ trong miệng kẻ địch thôi ư, có gì không dám?
…Nghĩ vậy, độ cung bên môi Vân Khuynh càng sâu, xem lại tin tức thế giới, tiến thêm một bước tiết lộ thêm chút tình báo của hai nhà với người đàn ông trước mắt.
Mạc Sâm bình tĩnh nhìn nàng, thế mà cũng chuyên chú nghe hết.
Có điều…
Không biết là cố ý hay vô tình, tuy đang nói đến chính sự, nhưng tư thế của hai người, vẫn không có điều chỉnh trở lại.
Vì thế, trong mắt đám người Mạc gia ——
Lão đại nhà mình và tên nhóc sát thủ kia, quả thực… tựa như đang kề sát vào nhau thì thầm.
Thật sự là… Quá mức thân mật, cũng quá mức ái muội!
Mặc dù —— bởi vì giá trị nhan sắc cao của hai bên, quả thật là cảnh đẹp ý vui, có người khiến lão đại mặt ngoài nhanh nhẹn nhưng thật ra quạnh quẽ nguyện ý tới gần như thế, cũng là chuyện tốt…
Nếu đối phương là giới tính nữ, chỉ sợ Mạc Nhất sẽ bắt đầu chúc mừng chủ mẫu nhà mình xuất hiện.
Nhưng, nhưng…
Cố tình lại là một tên nhóc kiêu ngạo.
Đúng rồi, nhìn dáng vẻ, còn nhỏ hơn lão đại vài tuổi…
Trong lúc nhất thời, ánh mắt đám thuộc hạ nhìn về phía Mạc Sâm đều trở nên có chút quỷ dị.
Là người trong thế giới ngầm, thật ra bọn họ cũng không có nhiều kiêng kị như vậy.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Đối với “Tình nghĩa” cùng giới tính, càng không có kỳ thị gì.
Nhưng mà...
Không nghĩ tới lão đại luôn luôn là “Đóa hoa cao lãnh”, thế mà có thể có loại khẩu vị này!!!
…Khụ.
Nghĩ vậy, đám người Mạc Nhất hai mặt nhìn nhau, thần sắc đều có hơi khó tả.
Mạc Tam luôn luôn hoạt bát, ánh mắt liếc hai người, thậm chí còn làm mặt quỷ với đám anh em.
Ngay lúc này, Mạc Sâm và Vân Khuynh vừa nói chuyện xong, mới vừa xoay người lại, chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy điệu bộ như vậy của mấy thuộc hạ.
Mạc Sâm: Ha ha.
Đám thuộc hạ Mạc gia:!!!
Vân Khuynh: Phốc.
Khắp nơi một mảnh vắng lặng, không khí đột nhiên có chút xấu hổ.
Một lát sau, vẫn là Vân Khuynh kiềm chế cười thầm trong lòng xuống, đánh vỡ trầm mặc.
“Mạc gia chủ, rốt cuộc ý ngài thế nào?” Đương nhiên nàng đang nhắc đến việc tiến thêm một bước hợp tác.
Vân Khuynh có thể nhận thấy được, sau khi nói chuyện với nhau một phen, thật ra người đàn ông này đã có buông lỏng.
Quả nhiên.
Giây tiếp theo, liền thấy môi mỏng của Mạc Sâm khẽ nhếch, nhàn nhạt nói: “Có thể suy xét.”
Nàng nghe huyền ca biết nhã ý*, lập tức cười: “Mạc gia chủ nói muốn suy xét, nghĩa là tại hạ đã nằm trong ‘Thời kỳ khảo sát’ của ngài sao?”
* Nghe huyền ca biết nhã ý: nguyên văn là " Văn huyền ca tri nhã ý " (闻弦歌知雅意), điển cố xuất phát từ 《Lữ thị xuân thu》, được sử dụng trong 《Tam Quốc Diễn Nghĩa》. Có nghĩa là có thể nghe hiểu được ý tứ mà người khác muốn biểu đạt, dù cho người đó chỉ ám chỉ mặt ngoài. (Theo Baike)
“…Ừm.” Cách nói đùa này làm Mạc Sâm ngẩn ra, một lát sau, hắn cũng phối hợp đồng ý.
Vân Khuynh nhướng mày: “Tôi đây sẽ biểu hiện thật tốt. Tranh thủ để Mạc gia chủ sớm ngày tiếp nhận.”
!?
Gì gì gì?
Lời này vừa dứt, đám thuộc hạ đều sửng sốt.
Hình như ý tứ này… Còn có nghĩa khác thì phải!?
Vì thế, đám người Mạc Nhất không khỏi lại không kiềm được nghĩ nhiều.
Nhưng thật ra Mạc Sâm vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, đón lấy ánh mắt cực nóng kia, đưa đề tài quay lại đại sự ăn uống: “Khai tiệc đi.”
…
Rất nhanh, nhân viên phục vụ chờ đã lâu đến nơi, bày đồ ăn lên.
Không khí cũng nhẹ nhàng xuống.
Đám người Mạc Nhất hiếm khi buông thả dạ dày ăn ăn uống uống, muốn trấn an tâm hồn vừa mới chịu kích thích nhiều lần.
Lại không ngờ rằng.
Vẫn còn cảnh tượng “Cao cấp” hơn đang chờ bọn họ ——
“Mạc gia chủ, ăn cái này đi.” “Cảm ơn.”
…
“Cái này không tồi, Mạc gia chủ muốn nếm thử không?” “Được.”
…
“Tôi gắp giúp anh.” “Ừm.”
…
Có trời mới biết!
Trông thấy một lão đại được người khác chiếu cố, là đáng sợ cỡ nào!
Lúc này, một đám thuộc hạ Mạc gia trong lòng phảng phất như hiện lên vô số mưa đạn, chỉ có thể vùi đầu đau khổ ăn, mắt không thấy tâm không loạn.
Còn người được quan tâm là Mạc Sâm, thật ra trong lòng cũng hiếm khi lại kinh ngạc.
Không phải bởi vì chưa từng được đối xử ân cần như vậy.
Mà là bởi vì hắn thế mà không hề phản cảm, còn có: Đồ ăn đối phương gắp, vậy mà có thể trăm phần trăm hợp khẩu vị.
Nên biết rằng, thật ra Mạc Sâm cũng không phải là người trọng ăn uống.
Đối với đồ ăn gì đó, chính hắn cũng không biết rõ ràng…
Nghĩ vậy, người đàn ông nhíu mày, nhưng khi phía đối diện lại gắp tới một đũa, vẫn ăn xuống.
Quả nhiên a… Khẩu vị một chút cũng không thay đổi.
Bên kia, Vân Khuynh chống cằm, vừa hưởng thụ lạc thú cho người yêu ăn, vừa thưởng thức “Nam sắc” của người yêu ở kiếp này.
Hoàn toàn mở tính năng bạn gái đến mức lớn nhất.
Lại không ngờ, giây tiếp theo ——