DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (3)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
Là một diện mạo cực kỳ tuấn tú.
Ngũ quan thâm thúy, mày kiếm tà mị, chính là một mỹ nam phương Đông cổ điển.
Chỉ có môi mỏng vẽ ra đường cong lạnh lẽo, trong đôi mắt hoa đào càng toát ra vẻ hờ hững đến cực điểm.
Trên người hắn mặc quân trang, quanh thân lộ ra ý vị cực kỳ nghiêm nghị...
Đó là một loại hơi thở nguy hiểm đẫm máu.
"Thiếu soái. Đã giải quyết toàn bộ."
Tiếng báo cáo tiếng vang lên, người đàn ông nâng mắt: "Phân nhánh khác thì sao?"
Quan quân kia dừng một chút: "Đều đã xử lý. Chỉ là...
Mấy ngày gần đây, không ít chi của Xích Bang gặp náo động, thế lực dường như bị bang phái khác ăn như tằm. Một số bộ phận đã đổi chủ, thuộc hạ vẫn chưa kịp xử lý."
"À?" Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt chợt lóe, ngón tay trên đầu gối nhẹ gõ vài cái.
Quan quân lại mở miệng: "Thiếu soái, còn bên Hứa đại soái?"
Rốt cuộc thì Xích Bang đã cùng quân Giang Nam cấu kết.
Một lần càn quét này của bọn họ, tuy rằng là bởi vì đối phương không có mắt mà cướp đi vật tư của quân đội.
Nhưng bất luận như thế nào, cũng vẫn có liên quan đến quân Giang Nam...
Nghe vậy, người đàn ông liếc mắt nhìn hắn, tâm tư cũng quay trở về.
"Về công quán trước, rồi chào hỏi bên kia một chút."
*
"Buồn cười!"
Hôm sau. Trong thư phòng tại Hứa công quán.
Hứa đại soái Hứa Quảng Hào, nổi giận đùng đùng gầm rú với bọn thuộc hạ.
"Ở đây có ai mà không biết, Xích Bang đều là người của lão tử! Một tên nhóc con, vậy mà... dám!"
Ông ta đang nói, khuôn mặt xanh mét thậm chí còn vặn vẹo lên: "Đây là trần trụi khiêu khích!"
"Đại soái, ngài đừng vội."
Quan quân thủ hạ nghe vậy, vội mở miệng muốn khuyên giải: "Nghe nói là do Xích Bang cướp vật tư của Lục gia trước..."
"Ba!"
Đột nhiên, một giọng nữ nũng nịu từ xa truyền đến.
Giây tiếp theo.
Chỉ thấy một cô gái mặc áo công chúa bồng bềnh nhảy vào trong phòng, tiến lên vài bước--
Liền quấn lên cánh tay của Hứa Quảng Hào.
"Ba, sao lại tức giận như vậy?"
Sau đó, lại thấy một người đàn ông mặc áo dài văn nhã màu xanh lá đi đến: "Hứa đại soái."
Mà vừa thấy hai người này đến, vẻ mặt Hứa Quảng Hào liền thay đổi, trên mặt đầy ý cười.
Quan quân đang đứng một bên âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Nhìn kiểu trang điểm mới này... Cô gái kia hẳn là ngũ tiểu thư mới du học trở về trong truyền thuyết, chỉ là không biết người còn lại là vị nào?
Bên kia.
Ánh mắt kinh ngạc của thuộc hạ vào trong mắt Hứa Quảng Hào lại biến thành vẻ cực kỳ hâm mộ, trong lòng không khỏi đắc ý vô cùng.
Ông ta có thê thiếp con cái đông đảo, vừa ý nhất là đứa con gái lớn lên ở phương tây này.
Đừng tưởng rằng ông ta không biết --
Trong Hứa gia quân, không biết có bao nhiêu người âm thầm nghị luận ông ta xuất thân võ tướng thô kệch của tiền triều!
Cũng may còn có đứa con gái tốt này làm mình tăng thêm vài phần mặt mũi.
Hiện giờ còn tìm được một con rể là đại văn hào, về sau ai còn dám nói ông ta quê mùa nữa...
Nghĩ vậy, Hứa Quảng Hào nhìn hai người, thuận tiện liền đem chuyện Xích Bang nói ra.
Nghe xong, Hứa Song Song nhăn mi lại, mắng ra miệng.
"Ba! Cái tên thiếu soái gì kia, một chút cũng không giống thân sĩ, thật quá đáng!"
Cô nghĩ nghĩ, lại chuyển ánh mắt về phía bạn trai: "Bách Phong, anh nói có phải hay không?"
"Không sai." Cốc Bách Phong nâng mắt kính, hào hoa phong nhã nói:
"Cái này hoàn toàn đã vi phạm Khế Ước Bình Đẳng tinh thần..."
Hắn nói xong, trong mắt Hứa Song Song không hề che giấu lộ ra sùng kính, Hứa Quảng Hào cũng mang vẻ mặt cao thâm liên tục gật đầu.
Chỉ có mấy người thuộc hạ hai mắt nhìn nhau, chuyện này...
Tư tưởng mới kia của Phương Tây, bọn họ cũng coi như có biết một chút.
Cái khế ước tinh thần kia, là... dùng như vậy sao!?
Trong lòng bọn họ hơi hốt hoảng, cuối cùng, lại nghe thấy Hứa Song Song giải quyết dứt khoát.
"Ba, ý của Bách Phong là, chúng ta cứ trực tiếp đánh lại!"
"Được!" mắt Hứa Quảng Hào sáng ngời, hạ tử lệnh.
Một đám thuộc hạ: "..."
Không phải.
Rõ ràng là Xích Bang cướp vật tư của đối phương trước.
Thiếu soái nhà người ta tuy đã xuống tay thanh trừ trước, nhưng ngay sau đó cũng đã lập tức thông báo cho bọn họ, phong độ mười phần.
Cứ không quan tâm mà đánh nhau như vậy, là muốn khiến cho quân Giang Nam và quân phương bắc chiến tranh sao?
Đây... Chính là cái gọi là phái nhân sĩ mới anh minh quyết đoán?!
*
Cùng thời khắc đó, thành thị bên kia.
Mỏ cát Nam Hưng, trước kia là sản nghiệp của Xích Bang.
Nhưng những ngày gần đây trong bóng tối, đã lặng yên đổi chủ.
Những bang phái gần đó đều có suy đoán, nhưng... Ai cũng đều không thể ngờ được, người khởi xướng --
Lại là một cô gái.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Lúc này.
Trong văn phòng tại mỏ cát, mấy tên quản lý của Xích Bang cúi đầu đứng trang nghiêm, căn bản không dám nhìn thẳng về phía người nọ.
Đúng vậy.
Hơn một tháng trước, bọn họ cũng không thể ngờ được, một cô gái, lại có thể nhất lên phong vân lớn như vậy...
Hơn nữa, đối phương không chỉ có vũ lực và trí tuệ đàn áp, lại còn độc ác tàn nhẫn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chỉ dựa vào một phân đội nhỏ có ít vũ khí và một đám phụ nữ yếu ớt, vậy mà lại lấn sâu vào nuốt trọn không ít thế lực trong bang!
Hiện giờ, nghĩ tới người "anh em" nào đó đã lừa bán vị này, trong lòng bọn họ đều không nhịn được mắng to --
Tên ngu nào không có mắt, lại đi vác vị nữ ma đầu này về!
Đương nhiên...
Nhóm người kia, còn có những quản lý không phục, nếu không phải "Biến mất" quỷ dị, thì là mạc danh mà bị ném tới cục cảnh sát rồi...
Bọn họ thức thời, căn bản không dám nói xen vào nửa chữ.
Chỉ là không biết hôm nay, vị này lại muốn làm gì.
"Lão, lão đại..."
Mấy tên đàn ông nơm nớp lo sợ nhìn ánh mắt của mấy người phụ nữ bên cạnh.
Một cô gái thanh tú trực tiếp thân thiết mà mở miệng: "Chị Quý, có chuyện gì sao?"
Rõ ràng là khác một trời một vực khi nói chuyện cùng đám đàn ông thúi kia--
Cô gái này chính là chúa cứu thế của các cô.
Lừa bán trên đường, là nàng dẫn dắt các cô ra khỏi khốn cảnh.
Tới Đại Thượng Hải, là nàng đánh hạ các thế lực, vì các cô sắp xếp việc làm ở xưởng dệt, để các cô tay làm hàm nhai.
Hiện giờ, bất luận thế giới ngầm đã ma hóa các cô như thế nào, các cô đều sẽ kiên định bất di bất dịch mà đứng bên cạnh nàng!
...Nhìn ánh mắt ỷ lại của mấy cô gái, Vân Khuynh bất đắc dĩ cười.
Kỳ thật.
Nàng vốn dĩ không muốn kéo các cô ấy vào thế giới ngầm.
Bởi vậy, sau khi chiếm lấy mỏ cát này, có thể tạo ra việc làm cho các cô ấy.
Chỉ là không nghĩ tới, không ít người chủ động yêu cầu đi theo nàng.
Vì thế.
Mấy ngày nay, một mặt nàng dạy các cô gái tập võ, một bên lợi dụng 《 Y Kinh 》 điều trị thân thể, dần dần lại tạo ra hình thức ban đầu của một đội "Nữ tử quân"...
Vân Khuynh thu mắt, trong lòng lại dâng lên chút cảm động.
Cũng phải.
Loạn thế như vậy, cướp và dân, kỳ thật có gì khác nhau đâu?
Có điều...
Rốt cuộc thì thời gian quá ngắn, lần này nàng cũng chỉ vì Xích Bang bị thanh trừ mà kiếm chác một phen, thế lực cũng không ổn.
Sau này nếu muốn tiếp tục phát triển, sợ là phải tìm một chỗ dựa.
Mà thời kỳ dân quốc, sau lưng các đại bang phái, đều có bóng dáng của quân phiệt...
Vân Khuynh nghĩ, đột nhiên mở miệng: "Đêm mai, Giang Nam quân sẽ đánh lén thiếu soái Lục gia quân phương bắc ở đường Pháp Hoa."
!?
Cái gì!?
Nghe vậy, mấy người đàn ông kia ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ.
Mấy cô gái cũng có chút hoảng sợ mà nhìn nàng, không rõ nguyên do.
Đối với bọn họ mà nói...
Đấu tranh giữa các Quân phiệt, thật sự là quá mức xa xôi mà đáng sợ.
Bọn họ không rõ, loại tin tức này Vân Khuynh làm sao mà biết được; càng không rõ, chuyện này cùng bọn họ có quan hệ gì.
Giây tiếp theo.
Lại thấy lão đại của bọn họ cong môi, cười đến cực chói mắt.
"Tôi muốn... Đi chi viện cho Lục thiếu soái, thấy thế nào?"