VƯỜN TRƯỜNG KINH TÌNH: CÔNG LƯỢC DIỄM QUỶ BỆNH KIỀU (1)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉
Chất lỏng sền sệt, nhiễm mùi tanh… Là máu!
Thế giới trước từng là huyết tộc, Vân Khuynh rất nhanh đã phản ứng kịp.
Nàng bỗng chốc nắm chặt lòng bàn tay, chỉ cảm thấy hàn ý lạnh lẽo từ tuỷ sống bò lên.
Ý thức muốn động, nhưng thân thể lại cứng đơ, khó có thể đi dù chỉ một bước.
Không thích hợp.
Trong lòng Vân Khuynh run lên, nhắm chặt mắt.
Lần nữa mở mắt, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫn không thể nhúc nhích, chỉ cố gắng để đôi mắt thích nghi với bóng tối ——
Ánh trăng chiếu rải rác trên mặt đất, khi thấy được cảnh vật xung quanh, Vân Khuynh ngẩn ra.
Nơi này hình như là hành lang trường học?
Đang là đêm khuya.
Phía trước là một loạt phòng học đều khóa, mà nàng đang đứng bên cạnh một cái cửa…
Vân Khuynh di chuyển tầm mắt, nhờ ánh trăng, miễn cưỡng thấy được ba chữ “Phòng thí nghiệm”.
Đã hơn nửa đêm, nguyên chủ chạy tới nơi này, là…
Nàng rùng mình, đang muốn tiếp nhận ký ức của thân thể này.
Đột nhiên.
Một hơi thở đẫm máu truyền đến.
Đồng thời, hình như có tiếng nước “Tí tách, tí tách” vang lên.
Bỗng nhiên xuất hiện tiếng bước chân hỗn loạn, càng lúc càng gần…
Cho đến âm thanh sát ngay bên tai nàng ——
Giây tiếp theo, một giọng nam trong sáng từ xa xa truyền tới.
“Này, Thẩm Vân Khuynh, Thẩm Vân Khuynh?”
Vân Khuynh đột nhiên quay đầu lại.
Thấy phía đối diện hành lang là một đôi nam nữ đang đi tới.
Người nói chuyện chính là một nam sinh thân hình cao lớn, vừa đi vừa chơi di động.
Ánh sáng từ màn hình chợt lóe, chiếu sáng con đường xung quanh hai người.
Mà nữ sinh kia có thân hình nhỏ xinh, kề sát bên cạnh hắn, khiếp sợ nói.
“Vũ, Vũ học trưởng… Nơi này tối quá. Thẩm học tỷ chắc không có đến đây đâu, hay là chúng ta đi trước đi…”
“Ha.” Nam sinh kia cười nhạo.
“Đồng An Khả, lá gan của em cũng quá nhỏ rồi. Nơi này có thể có cái gì chứ?”
“Còn nữa, em gọi bổn thiếu gia là gì?”
Hắn nói xong, cất di động, đột nhiên hai cánh tay ôm chặt lấy nữ sinh.
“Vũ, Vũ học...” Nữ sinh cúi đầu, thanh âm nhỏ bé yếu ớt.
“Chậc.”
Nam sinh bất mãn bĩu môi, đột nhiên cúi đầu, hôn lên.
Nữ sinh giãy giụa tượng trưng vài cái, rất nhanh đã hùa theo hắn.
Một đôi trẻ tuổi, dưới ánh trăng triền miên ngay tại chỗ.
Nam sinh thậm chí còn sờ vào cổ áo của nữ sinh, đè lên lan can, bắt đầu giở trò.
…Vân Khuynh lẳng lặng mà đứng.
Nàng nhìn “Đông cung sống” này, vẻ mặt bình tĩnh.
Đương nhiên cũng không phải là Vân Khuynh muốn xem, mà là ——
Hai người kia, thật ra… Đã sớm đi tới trước mặt nàng!!!
Nhưng mà giờ khắc này.
Bọn họ lại giống có mắt như mù, hoàn toàn không thấy được sự tồn tại của một người khác.
Hơn nữa mặc dù Vân Khuynh có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của hai người…
Nhưng nàng có cảm giác giống như mình và hai người họ đang ở hai thế giới riêng biệt.
Dần dần âm thanh của bọn họ đều trở nên mơ hồ.
Tiếng nước trước đó bị che giấu khi hai người kia đang nói chuyện giờ lại rõ ràng truyền tới.
“Tí tách, tí tách…” Tiếng tim đập theo tiết tấu vang lên, Vân Khuynh càng thêm nắm chặt tay.
Nàng đã âm thầm lấy lại được một hút sức lực, nhưng vẫn kìm nén không có động tác.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Cho đến vài phút sau ——
Đôi nam nữ đang thân thiết vui vẻ kia đã đứng lên, vui cười đi mất.
Mà trước khi bọn họ xoay người, nam sinh lại giơ di động lên, đúng lúc ánh trăng đang chiếu vào màn hình.
Trong khoảng cách cực gần, Vân Khuynh ngưng mắt nhìn.
Trên màn hình kia, vậy mà không phản chiếu bóng dáng của nàng!
Đồng tử Vân Khuynh đột nhiên co rụt lại!
Trong chớp mắt, nữ sinh bị ôm lấy kia tựa như lơ đãng mà quay đầu lại ——
Ánh mắt đảo qua phương hướng của nàng.
Trong mắt lại không hề có tiêu cự, Vân Khuynh bất chợt đã nhận ra sự kỳ lạ.
…
Hai người dần dần đi xa.
Trên hành lang lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, ngay cả tiếng nước cũng biến mất.
Một mình nàng đứng tại chỗ, tựa như bị vứt bỏ ở tử địa vậy.
Chỉ có ánh trăng kéo dài bóng dáng, có vẻ quỷ dị lại đáng sợ.
Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi qua.
Vân Khuynh chỉ cảm thấy hàn ý càng sâu đang xông vào trong xương cốt, tim bỗng dưng ngừng đập một cái.
Trong chớp mắt, tiếng nước “Tí tách” lại vang lên lần nữa, sát bên tai nàng.
Đồng thời, cảm giác cổ hơi ngứa.
Vân Khuynh hơi rũ mắt ——
Lại trông thấy một chất lỏng màu đỏ dọc theo da thịt trắng nõn chậm rãi chảy xuống.
Giây tiếp theo.
Hình như có tiếng gió thổi qua bên tai, chớp mắt một cái, nàng vừa quay đầu lại.
“Phanh ——” một tiếng, cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra.
Dấu tay đỏ sậm in trên bức tường trắng như tuyết.
Vân Khuynh không chớp mắt ——
Lại thấy một hình bóng cô gái váy đỏ vô cùng đáng sợ đột nhiên xuất hiện trước mắt!
Khuôn mặt bị tóc dài hỗn độn che lại, thân mình khẽ lắc lư, vết máu loang lỗ uốn lượn sau lưng…
Giây lát sau đã nhào về phía nàng.
Trong chớp nhoáng.
Thân hình Vân Khuynh chợt lóe, chế ngự cánh tay cô ta lại, hung hăng bẻ một cái!
“A ——”
Tiếng kêu thảm thiết nghẹn ngào thê lương vang lên, sinh vật giống như nữ quỷ kia ngửa đầu giãy giụa.
Động tác giãy giụa làm lộ ra một khuôn mặt dữ tợn vô cùng.
Vân Khuynh lại không thèm để ý, chỉ gắt gao ngăn chặn tay đối phương.
Khi chạm vào chỉ cảm thấy lạnh lẽo như xác chết.
Thật sự là quỷ!?
Nàng hiếm khi thầm mắng ra tiếng, lúc này cũng không thể tự hỏi vì cái gì mà thân thể của nguyên chủ có thể tiếp xúc với loại sinh vật quỷ quái này.
Chỉ suy nghĩ cực nhanh.
Bởi vì, trạng thái “Thần lực” này… Chỉ có ba phút.
Vấn đề là ——
Tử huyệt của quỷ ở đâu?!
Vân Khuynh nghĩ, vì bảo toàn tính mạng, chỉ có thể ấn thử chỗ trí mạng của người sống.
Nữ quỷ đang không ngừng kêu thảm.
Trong lúc nhất thời, trên hành lang tối tăm trên, người quỷ điên đảo, nhìn có vẻ buồn cười lại quỷ dị.
Rốt cuộc, khi nữ quỷ đang bị siết chặt cổ mới hộc ra một câu đứt quãng.
“Đại, đại nhân… Cứu…”
Có lẽ bởi vì đã lâu chưa nói tiếng người, một câu này nghe có vẻ vừa quái dị vừa vặn vẹo.
Nhưng Vân Khuynh vẫn nghe được rõ ràng, trong nháy mắt, trong lòng hung hăng co rút!
Chẳng lẽ… Nơi này còn có quỷ cấp cao hơn?
Trạng thái của “Thuật mạnh mẽ” chỉ còn nửa phút, nếu hết hiệu quả, nàng căn bản không có kỹ năng hộ thân nào khác!
Trong mắt Vân Khuynh sắc bén chợt lóe, trên tay quyết đoán tăng lực đạo lên.
Tốc chiến tốc thắng!
Lại không chú ý tới ——
Mới vừa rồi khi ý niệm kia hiện lên trong nháy mắt, ấn ký trên xương quai xanh của nàng chợt như ẩn như hiện…
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh lại cảm giác cả người cứng đờ, lại lần nữa rơi vào trạng thái không thể động đậy.
Đồng thời, nữ quỷ kia bị ném sang một bên, rất nhanh lại “Ô ô” bò dậy dữ tợn nhào tới!
Hai cánh tay máu gầy như que củi đánh úp về phía nàng!
Trong nháy mắt, Vân Khuynh nắm chặt quyền, tim bỗng dưng ngừng đập!
…Nữ quỷ kia lại mềm mại ngã xuống.
“Phanh ——” một tiếng.
Ánh trăng vốn còn có thể thấy được đã hoàn toàn ảm đạm biết mất.
Trong bóng tối, không khí so với ban đầu còn lạnh lẽo hơn gấp mấy lần.
Vân Khuynh vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Giây lát sau, trước mắt dường như lại hiện lên một biển máu tựa như thiêu đốt.
Mùi máu nồng nặc truyền vào trong mũi.
Giữa áp lực cực lớn, năm giác quan của nàng phảng phất như đã bị phong bế, thậm chí gần như hít thở không thông.
Người này và nữ quỷ lúc trước, căn bản không cùng một cấp bậc…
Hô hấp của Vân Khuynh cứng lại, thử bước đi nhưng hai đầu gối lại mềm nhũn…
Nhưng mà, nháy mắt khi sắp té ngã—— một lực lượng kỳ lạ đỡ được nàng.
Cùng thời khắc đó.
Vân Khuynh chỉ cảm thấy lạnh, hình như có hơi thở dính nhớp lạnh lẽo đột nhiên quanh quẩn bên người mình.
🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉🍉
Dương: nửa đêm edit chương này lạnh sống lưng quá đê ~
Đọc tới đây hiểu luôn rồi, đây là "ngụy vườn trường" nhá hắc hắc~
Nhấn ngôi sao đê, ngay bên dưới nà, chưa đến 0.1s mà huhu ~