Nhưng, sắc mặt của Diệp Âm Âm, còn trắng bệch hơn cả họ.
Cô ta nâng đôi mắt điềm đạm đáng yêu, không thể tin nhìn hai người đàn ông mình thân mật nhất.
Trên người bọn họ chỉ mặc bộ “quần áo” thiếu vải, ngực đều trần trụi, giống như lau dầu (*). Lúc này, cạnh họ còn có một người phụ nữ, vẫn còn duy trì tư thế ái muội. Mà, điều càng làm cô ta thêm buồn nôn, chính là người phụ nữ kia, rõ ràng là một bác gái trung niên!
(*) Nguyên văn 似乎还抹了油, mình cũng không hiểu lắm, bạn nào biết comment giúp mình nha, thanks nhiều.
Trang điểm tinh xảo, cũng không giấu được nếp nhăn có thể kẹp chết ruồi nơi khóe mắt; quần áo đẹp đẽ quý giá, cũng không che nổi thân thể mập mạp toàn mỡ kia. Mà Diệp Bỉnh Hiên và Giang Diệc Thừa, lại liếc mắt đưa tình cùng loại phụ nữ này, uốn gối lấy lòng!
Diệp Âm Âm nghĩ, trong lòng lửa giận bùng phát, cũng không giữ nổi hình tượng nhu nhược nữa, đột nhiên xông lên trước.
Đối người phụ nữ kia, chính là một cái tát: “Đồ tiện nhân, dám câu dẫn đàn ông của tao!”
“Chị Lê” kia thình lình bị đánh, cũng rất tức giận.
“Mày dám đánh lão nương?” Cô ta dựa vào ưu thế chiều cao, kéo Diệp Âm Âm ra, hung hăng đánh.
“Con đĩ này! Mày chán sống à!”
Càng nói, xuống tay càng mạnh.
Diệp Âm Âm bị cô ta áp chế, chỉ vài giây, liền bị đánh thê thảm.
Mà lúc này, Diệp Bỉnh Hiên và Giang Diệc Thừa mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới, muốn túm hai người ra.
“Chị Lê, chị đừng xúc động!”
“Âm Âm, em không sao chứ?”
Một trận binh hoang mã loạn, Diệp Bỉnh Hiên ôm lấy chị Lê kia, mà Diệp Âm Âm nằm liệt trên người Giang Diệc Thừa.
“Anh hai, anh Thừa… Sao các anh lại đối xử với em như vậy?”
Diệp Âm Âm cúi đầu, ai oán khóc: “Hầu hạ bà già này, các anh không thấy ghê tởm sao?”
Cô ta bị đánh đến mặt mũi xanh tím, nhưng dung nhan điềm đạm đáng yêu kia, nước mắt rơi xuống, vẫn động lòng người như cũ.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai người đàn ông đều trở nên đau lòng, đang muốn giải thích cái gì —
Chị Lê kia vừa nghe, tức khắc nổi giận.
“Tôi ghê tởm!?”
Cô ta hung hăng đẩy Diệp Bỉnh Hiên ra, chửi ầm lên: “Con kỹ nữ này! Gièm pha của ba người chúng mày, hiện tại ở Đế Đô, ai mà không biết!?”
Chị Lê nhìn thấy sắc mặt Diệp Âm Âm xám trắng, cùng với mọi người ở đại sảnh tò mò tụ lại đây, càng thêm đắc ý lớn tiếng nói.
“Nếu không phải hai con vịt đực này cầu tao lâm hạnh, bà đây còn khinh thường chạm vào mặt hàng ghê tởm này!”
Nói, cô ta ngẩng đầu lên, liếc hai người đàn ông, thịt mỡ trên mặt run lên: “Như thế nào, chị nói có đúng không?”
Diệp Bỉnh Hiên cùng Giang Diệc Thừa liếc nhau, cố cười nói.
“Chị Lê, chị đừng giận mà.”
“Phải, là Âm Âm em ấy… không hiểu chuyện.”
Mặc kệ trong lòng họ muốn giết ả đàn bà này thế nào, nhưng, nghĩ đến tiền của đối phương, lại không thể không cúi đầu.
Ả đàn bà này, là hy vọng cuối cùng để họ Đông Sơn tái khởi!
(*) Đông Sơn tái khởi: được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.
“Hừ,” Chị Lê khinh miệt cười rộ lên: “Không tồi. Đúng là hai đứa nhỏ ngoan, tâm tình chị lúc này rất tốt, mau đỡ chị vào phòng hầu hạ.”
“Chuyện này…” Giang Diệc Thừa nắm chặt nắm đấm, lo lắng nhìn Diệp Âm Âm yên lặng rơi lệ, sắc mặt khó coi.
Diệp Bỉnh Hiên cũng chần chừ, khuôn mặt tuấn tú tái đi.
“Không muốn?” Chị Lê nâng mí mắt đầy phấn, thân hình mập mạp vừa chuyển, quay đầu liền đi.
“Vậy về sau, đừng bao giờ tìm đến bà đây nữa!”
Diệp Bỉnh Hiên sững lại, vẫn đuổi theo: “Chị Lê, chậm đã!”
Giang Diệc Thừa đang đỡ Diệp Âm Âm, cũng cắn răng, từ trong túi quần lấy ra ít tiền, nói với nhân nhi trong lồng ngực.
“Âm Âm, em về trước đi, bọn anh về nhà rồi sẽ giải thích cho em.”
Nói xong, liền buông cô ta ta, theo hai người kia đi mất.
Diệp Âm Âm ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt đầy mặt.
Tại sao lại như vậy?
Mình không phải người các anh ấy yêu nhất sao? Vì cái gì? Bọn họ, đều vứt bỏ mình mà đi?
Nàng hỏng mất mà khóc nấc lên.
Đột nhiên, một cỗ lực đạo đánh úp lại.
Giây tiếp theo, một cánh tay béo mập nâng mặt cô ta lên.
Diệp Âm Âm trừng lớn mắt, người đàn ông trung niên tóc hói bụng phệ, đứng ở trước mặt cô ta.
Hơn nữa, ý cười đang khinh trên khuôn mặt béo ú kia, quen thuộc mười phần.
“Anh Vương…”
Diệp Âm Âm hô nhỏ một tiếng, khuôn mặt lã chã chực khóc, thần sắc ủy khuất.
Người tới, đúng là Vương mập thuộc bộ phận quan hệ xã hội tập đoàn họ Diệp.
Lúc này, gã nhìn người đẹp mảnh mai yếu ớt, hai mắt đậu xanh híp lại đều tỏa sáng.
Vương mập chà xát tay, láu cá nói: “Ai nha, tiểu thư Âm Âm, sao lại ở đây khóc một mình thế này?”
Gã nhìn thẳng vào Diệp Âm Âm, ánh mắt dính nhớp đảo qua toàn thân cô ta, càng có vẻ dâm loạn.
Nhưng, Diệp Âm Âm từ trên người người đàn ông diện mạo xấu xí này, chớp mắt tìm về tự tin.
Đúng rồi.
Đây mới là cảm xúc nên có của đàn ông với mình.
Lại nói, quyền thế của anh Vương, hoàn toàn không kém nha.
Trong lòng Diệp Âm Âm vừa động, mặt đẹp yêu kiều nhu nhược, lộ ra sắc thái thống khổ.
“Anh Vương, Âm Âm bị người ta bắt nạt….”
Nói, cô ta rơi lệ, cả người lung lay sắp đổ.
Vương mập ôm lấy cô ta, cánh tay mập mạp không an phận sờ soạng mấy cái.
“Ai, đừng sợ, không bằng, đi cùng anh Vương đi?”
*
Vân Khuynh ngồi ở trước máy tính, xem bưu kiện.
Trên mặt hình, là một loạt ảnh chụp, cô gái yêu kiều động lòng người, không e dè mà rúc vào lồng ngực người đàn ông bụng phệ, cười e lệ.
Nàng cười nhạo, bàn tay mềm đặt lên bàn phím, ngón tay gõ nhanh.
“Rửa ảnh ra, gửi đến chỗ bọn họ ở.”
Một hàng chữ ngắn gọn, Vân Khuynh nhấn phím Enter, gửi đi.
Tiếp theo, nàng thở phào một hơi.
Lần báo thù này, cũng coi như xong. Cho dù, không thấy mấy người kia cùng đường mạt lộ, nhưng, kết cục của họ, có thể tưởng tượng ra được.
Vân Khuynh suy nghĩ mông lung.
Đột nhiên, một cái bóng đen trùm xuống từ phía sau.
Bàn tay ấm áp che lại mắt nàng, giọng nam trầm mị du dương, lười nhác vang lên bên tai nàng.
“Tiểu hồ ly, lại định tính kế gì? Hả?”
Bên môi Vân Khuynh hiện lên ý cười, bàn tay mềm vừa nhấc, thuận thế bắt được cổ tay hắn.
“Em nào có?”
Bùi Quân Mịch trầm thấp cười rộ, buông tay, cúi người, ôm lấy nàng từ phía sau.
“Em đó.” Hắn thân mật cọ cọ gương mặt nàng, nói: “Đừng phân tâm nữa, sắp làm cô dâu rồi, còn không mau nghỉ ngơi đi.”
Vân Khuynh ngẩn ra.
Đúng, mấy ngày nữa, là hôn lễ của bọn họ. Lại nói, nam nữ sắp kết hôn, đều tách ra ở riêng.
Chỉ là, Vân Khuynh giống như quên mất chuyện này, vẫn ăn vạ tại nhà họ Bùi. Bùi Quân Mịch không biết vì sao, cũng ngầm đồng ý.
Dù sao thì, hai người, cũng không có trưởng bối quản thúc. Tự nhiên, chỉ làm những gì mình thích.
“Mấy ngày nữa, là thành Bùi phu nhân rồi.” Bùi Quân Mịch nhìn Vân Khuynh, trêu đùa. “Có xúc động muốn chạy trối chết không?”
Môi đỏ Vân Khuynh khẽ nhếch, ý cười giảo hoạt tràn ra: “Thật vất vả mới ăn vạ được phiếu cơm dài hạn, em mới không chạy.”
Chỉ là, mặt ngoài nàng cười nhợt nhạt, trong lòng đột nhiên co rụt lại.
Vân Khuynh rũ mắt, có chút mất tự nhiên nói: “Em còn chút chuyện phải xử lý, anh đi nghỉ ngơi trước đi.”
Bùi Quân Mịch nhăn mày, đang muốn nói cái gì.
Vân Khuynh lại nâng tay, vui đùa đẩy hắn ra.
“Mau đi mau đi, bí mật của phụ nữ, không thể xem.”
Môi Bùi Quân Mịch gợi lên một mạt bất đắc dĩ, xoa xoa đầu nàng, cuối cùng vẫn ra khỏi phòng sách.
Nháy mắt cửa phòng đóng lại —
Cả người Vân Khuynh đều xụi lơ.
Nàng ngã xuống bàn máy tính, mặt đẹp từng chút từng chút trắng bệch.