TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (40)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Bàn tay hai người giao nhau, đầu ngón tay đều có chút rung động.
…
Ý thức dường như đang chìm nổi trong biển sâu.
Linh hồn và vật dẫn kiếp này lại lần nữa chia lìa.
Trong lúc nhất thời, dưới thân xác không ai có thể thấy được ——
Hồn thể phảng phất như rơi vào lốc xoáy, có năng lượng kỳ dị từ giữa phát ra: Đầu tiên là điểm sáng màu xanh lục, yên lặng tích tụ; bỗng nhiên lại có nguyên tố màu đỏ đậm và màu thủy bạch lan ra từng chút một…
Dần dần, ba nguồn năng lượng hội tụ đến đan điền của hồn thể, nhất thời lại tranh chấp cuồn cuộn.
Đau.
Cực kỳ đau!
Cũng không phải là nỗi đau thân thể, mà là đau đớn đánh thẳng vào thức hải.
…Giữa lúc hoảng hốt, Vân Khuynh chỉ cảm thấy linh hồn phảng phất như bị xé rách ra, dưới sự đánh sâu của vài cỗ năng lượng, gần như vỡ vụn thành phấn!
“Phanh —— phanh —— phanh ——”
Những năng lượng nhiều màu mãnh liệt va chạm trong linh hồn!
Nhưng mà, nhìn bên ngoài thân thể vẫn bình yên như cũ, tựa như rơi vào giấc mộng ôn hòa, không hề có động tĩnh.
Không động đậy.
Gần như chìm trong hoàn cảnh tuyệt vọng, nàng nhắm mắt, vừa giãy giụa khống chế thân thể, vừa theo bản năng vận hành kinh thư vô danh.
Nhưng lúc này đây tu luyện, dùng đến không phải là thực thể, mà là linh hồn!
…
Rốt cuộc, khi cảm giác quen thuộc trên hồn thể bị đẩy ra, sự đau đớn kia đã hơi hoãn lại.
Ba màu nguyên tố giao hội trong linh khí trong suốt, chậm rãi, thế mà lại bắt đầu dung hợp với nhau.
Cho đến nháy mắt khi sắp cân bằng kia, lại lần nữa trì trệ không tiến.
…Vân Khuynh lại lần nữa nghiền ép tất cả hồn lực, vận hành công pháp.
Nhưng lúc này, từng sợi linh khí nhè nhẹ bay vào thân thể, tiến thẳng vào linh hồn, lại như muối bỏ biển, không thấy tung tích.
Không đủ…
Vẫn chưa đủ!
Linh hồn dường như chấn động, bất luận nàng có nỗ lực như thế nào thì trước sau vẫn nằm tại bình cảnh.
Cho đến khi ——
Một nguồn sáng đen từ xương quai xanh của hồn thể phát ra…
Giây lát sau, một loại năng lượng không rõ cuồn cuộn không ngừng không biết từ chỗ nào vọt tới, tùy ý xâm nhập vào linh hồn.
Mang theo hơi thở quen thuộc, một đường thông suốt, khiến các điểm sáng đang va chạm hoàn toàn ổn định lại.
Một khắc khi năng lượng giao hòa kia, linh hồn cũng dần dần được củng cố, sau đó lại lần nữa trở về vật dẫn.
Nhưng trong thức hải lại là một trận hoảng hốt.
Lần này ——
Mỗi một vị diện từng đi qua đều cấp tốc hiện lên.
Tựa như đảo ngược luân hồi: Tại hào môn cấm luyến sinh tử xa cách, Tinh Quang lấp lánh hạ quyết tâm cùng chết, nụ hôn cuối cùng trước pháo hoa nơi Sở Triều…
Toàn bộ ký ức đều bị khơi dậy từ trong sâu thẳm.
Một đời lại một đời.
Đã từng gian nan hiểu nhau, đã từng lâu dài bên nhau…
Nàng và hắn, đã từng có cả đời ngọt ngào đến bạc đầu, cũng từng có chua xót vì không thể thấy nhau… Vô số thời không, từ ngoài ý muốn tương ngộ đến kiên định ở bên nhau.
Ấn ký in dấu trên vật dẫn, lại càng chân chính in sâu vào linh hồn của nhau.
…Trong chớp nhoáng, đầu ngón tay Vân Khuynh khẽ động, giác quan dần hoạt động trở lại.
Nhưng, nàng cảm nhận được trước nhất chính là mình đang được ôm rất chặt.
“Trời! Trời ạ!”
Khắp nơi đột nhiên có tiếng kinh hô vang lên.
“Sao vậy!? Sao vậy?” “Hình như cả hai người đều cử động! Có phải sắp tỉnh rồi không!?”
…
Thanh âm ồn ào náo động từ xa đến gần đều dần dần trở nên rõ ràng.
Trên giường bệnh.
Mí mắt của thiếu nữ run lên, đột nhiên mở đôi mắt trong trẻo ra, chạm phải một đôi mắt sâu thẳm cũng vừa thức tỉnh.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt giao thoa trong khoảng cách cực gần.
Đối diện nhau… Hết thảy đều không cần nói gì nữa.
“Anh…” Vân Khuynh gợi môi lên, mặt mày giãn ra nở nụ cười tươi sáng với người đàn ông đang ôm lấy mình.
“Phốc ——” chỉ là vốn dĩ hơi hơi mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy… đôi tai mèo như ẩn như hiện kia, nàng lại nhịn không được cười một tiếng.
“…Lỗ tai lộ ra kìa.” Mắt phượng của nàng sáng lên, đảo qua khắp mọi nơi, thấy không có ai chú ý mới vội vàng khẽ vuốt tóc hắn.
Thật ra là muốn mượn danh nghĩa che giấu, chiếm tiện nghi sờ soạng một phen.
Nháy mắt khi tiếp xúc kia, Vân Khuynh chỉ cảm thấy trong lòng run lên.
Vẫn lông xù xù như cũ, mềm mại, nhưng kích thước lại lớn hơn lúc trước không ít.
Lúc này, đôi tai mèo to trắng như tuyết trên đỉnh đầu cụp xuống, khiến người đàn ông trước mắt vốn dĩ tuấn mỹ vô trù lại tăng thêm cảm giác phản manh tràn đầy mê hoặc…
“…Mau thu lại đi.” Trong lúc nhất thời, nàng nhìn “Miêu yêu” này, chủ động ôm lấy cổ hắn, bị si mê đến nỗi muốn độc chiếm phần “Nam sắc” này: “Không được cho người khác nhìn.”
Mộ Thiệu Tu khựng lại, đột nhiên gợi môi mỏng lên.
Sau đó, hắn cúi người, chạm trán Vân Khuynh, cuối cùng cũng nhàn nhạt mở miệng: “Bọn họ không nhìn thấy.”
Nhưng giây tiếp theo, chỉ thấy đôi tai trắng trên đầu người đàn ông động động, trong chớp mắt đã biến mất không dấu vết.
Hiển nhiên là vô cùng phối hợp với nàng.
Có điều, Vân Khuynh đã nghe rõ hết thảy lại kinh ngạc nhìn sang, nhướng mày: “Chẳng lẽ, dị năng sau khi trưởng thành của anh là ẩn nấp?”
Mộ Thiệu Tu bình tĩnh nhìn nàng, không trả lời, chỉ lại lần nữa cúi đầu.
Sau đó, những nụ hôn tinh tế dày đặc rơi xuống… Chính thức mở màn tiết mục chúc mừng hai người tỉnh lại.
Môi lưỡi giao tiếp, phảng phất như đã lướt qua vô số thời gian, cùng mỗi một đời giao thoa…
Lưu luyến cực hạn.
“Thượng tướng, Tô tiểu thư hai người cảm thấy thế nào… A!” “Mau lui ra lui lui lui…”
…Khắp nơi, vừa lúc có người chữa bệnh và chăm sóc muốn đi vào, thấy thế lại thức thời lui ra.
Lúc này vẫn còn là sáng sớm, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ tràn vào, chiếu lên đôi bích nhân đang ôm nhau mà hôn, đẹp tựa như một bức tranh.
…
Có điều, thời gian để bọn họ “Hồ nháo” dù sao cũng không nhiều lắm.
Vài phút ôn tồn qua đi.
Rất nhiều người chữa bệnh và chăm sóc đều quay trở lại, báo tin cho đám người Mộ gia, sau đó tất cả đều vây quanh hai người.
Vân Khuynh và Mộ Thiệu Tu đã nhận được sự quan tâm khắp bốn phía ——
“Vân Khuynh à, con không sao chứ? Có chỗ nào không khỏe hay không?”
“Thiệu Tu, kỳ trưởng thành của con sao rồi, có vượt qua được không…”
Đây là La Dĩnh vẫn luôn dong dài.
“Anh hai chị dâu, hai người cảm thấy sao rồi, khi nào mới có thể chơi với bọn em meo…”
Đây là hai đứa nhỏ vẫn luôn ầm ĩ.
Ngay cả Hughes cũng mang hình ảnh thực tế ảo chiếu trước giường bệnh.
“Hu hu hu! Nhóc con, Khuynh Khuynh rốt cuộc hai người cũng tỉnh rồi! Hughes lo lắng lắm đó meo… Trên mạng thế mà dám bôi đen nói hai người cả đời cũng sẽ không tỉnh lại meo… Tôi còn cãi nhau với hắn rất lâu nữa. Thật tốt quá, hiện giờ hai người đã tỉnh rồi, tôi muốn phát tin vả mặt meo…”
…
Đương nhiên, giữa lúc này luôn có không ít thông tin không ngừng truyền tới.
Trong tiếng quan tâm của không ít người, hai người lại lần nữa liếc nhau, ăn ý đẩy những việc vốn định giao lưu ra phía sau.
Khi dời ánh mắt về, chợt nghe Mộ Trung Hằng đột nhiên nói: “Còn nữa, chiều nay chính là thời điểm ba người Tô Mạn Mạn bị hành hình, hai đứa… có muốn đến xem hay không?”
*
Buổi chiều cùng ngày.
Xe ngục áp tải hai nhân loại phản đồ Tô Mạn Mạn và Nhiếp Cảnh Vân cùng với vương tử Trùng tộc Ryan được lái ra khỏi nơi giam giữ, trực tiếp chạy thẳng đến quảng trường trung ương.
Dựa theo lộ trình, toàn bộ hành trình sẽ được phát sóng trực tiếp trên Tinh Võng, cuối cùng, ba người sẽ bị hành hình dưới sự chứng kiến của công chúng toàn Liên Bang.
Dọc theo đường đi, hai người một trùng bị vô số dân chúng phẫn nộ ném các loại phẩm màu ——
Có người cầm theo thuốc màu đặc chế, cũng có người tiện tay quăng ra các loại năng lượng màu có hương vị quỷ dị…
Tóm lại, dân chúng Liên Bang
thậm chí còn tham khảo lịch sử “Địa cầu cổ xưa”, tìm ra rất nhiều chiêu số đối đãi với tội phạm du hành…
Nhưng khi sắp đến quảng trường, Tô Mạn Mạn bị những thóa mạ, công kích khiến cho điên cuồng lại bỗng chốc ngẩng đầu kêu gào lên.
“Ha ha ha! Tao chết cũng có thể kéo theo cái gọi là anh hùng Liên Bang của bọn mày chôn cùng! Tao nguyền rủa Mộ Thiệu Tu và Tô Vân Khuynh vĩnh viễn không thể tỉnh lại…”
——
Tác giả:
PS.
Ngày mai sẽ công bố tình huống biến hóa kỳ dị của hai người.
Vị diện tinh tế là một trong những bước ngoặt lớn của bổn văn.