Ngũ quan thâm thúy, hình dáng góc cạnh rõ ràng, cực kỳ xuất sắc.
Nhưng càng chấn động lòng người hơn chính là hắn “Diễm”, lại tà mỹ mà yêu dã. Nhưng tuyệt đối không giống như nữ tử âm nhu.
Ngay cả đồng phục Thánh Nặc hai màu đen trắng kia, khi mặc trên người hắn lại sinh ra một cảm giác anh luân quý khí mà kỳ dị…
Quỷ khí!?
A?
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu phần lớn mọi người đều đột nhiên hiện lên ý nghĩ quái dị này.
Lúc này, bọn họ thậm chí còn chưa thoát ra khỏi cảm xúc chấn động vì vẻ bề ngoài của đối phương thì đã rơi vào một loại run sợ khác.
Nhưng mà lần này, lại không phải kinh diễm, mà là… Sợ hãi.
Lúc trước, bất luận là thấy nam sinh này đi ngang qua người khác, hay chỉ mới đột nhiên nhìn thấy...
Đều chỉ là kinh ngạc thoáng qua.
Nhưng hiện giờ, sau khi bị “Sắc đẹp” chính diện đánh sâu vào, qua vài giây sau, khi nhìn kỹ lại nam sinh kia, mọi người lại cảm nhận được ——
Là một loại khí chất quỷ mị.
Lạnh, áp lực, hơn nữa còn… Âm trầm.
Cho dù đối phương chỉ lẳng lặng đứng ở cửa, không có động tác nào khác, lại làm tim đập nhanh không thôi.
Đặc biệt là, cặp mắt u ám kia.
Như đầm lầy lạnh lẽo thâm thúy, vô cùng đẹp.
Nhưng khi ánh mắt của nam sinh kia lướt qua đám học sinh, bọn họ lại cảm thấy sợ hãi.
Thậm chí còn có người đột nhiên lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa chạy trối chết!
“Phanh ——”
Giây tiếp theo, một tiếng vang lớn truyền đến, đúng lúc đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.
Mọi người vội trốn tránh đưa tầm mắt nhìn qua, không ai dám nhìn chằm chằm học sinh mới nữa.
Lúc này mới phát hiện ——
Động tĩnh mới vừa rồi, là Hiên Viên Vũ gây ra?
Mọi người đều có chút kinh dị nghĩ.
Chẳng lẽ… Vũ thiếu bất mãn với lời cự tuyệt của học sinh mới?
Bị tiếng động gián đoạn, bọn họ xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, áp chế nỗi sợ hãi mới vừa dâng lên kia.
Trước mắt bao người, Hiên Viên Vũ âm thầm cắn răng, mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Trên thực tế.
Hắn ta căn bản… Cũng bị người ta dọa sợ!
Loại sợ hãi này, thậm chí so với những người khác lại càng thêm sâu sắc.
Tựa như rơi vào địa ngục đầy máu, bị Tử Thần dõi theo…
Hiên Viên Vũ bỗng nhiên nắm chặt quyền, miễn cưỡng thoát khỏi trạng thái hoảng sợ.
Hắn ta lấy lại bình tĩnh, chợt cảm thấy buồn cười.
Hiên Viên Vũ luôn luôn không tin cái gì mà thần quái.
Cho nên, hắn ta cho rằng, vừa rồi chỉ là nam sinh kia cố gằng ra oai phủ đầu với mình mà thôi!
Cố ý bày ra ánh mắt âm trầm trầm như vậy, muốn dọa người chắc!
Nghĩ đến đây, Hiên Viên Vũ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
“Cậu chính là tiểu tử mới chuyển trường kia? Được lắm. Ngay cả đại lễ bổn thiếu đưa mà cũng dám không cần?”
Lại không ngờ.
Nam sinh kia lạnh lùng liếc hắn ta một cái, lần này ngay cả câu đáp lại cũng không có.
Không ít người vây xem đều hít một ngụm khí.
Dám không để ý tới bá vương này!
Nhưng trên thực tế, ngoại trừ Hiên Viên Vũ, những người còn lại đều không cảm thấy đối phương dễ bắt nạt.
Khụ.
Mặc dù mới vừa rồi bị đối phương làm cho hoảng sợ một cách kỳ lạ, nhưng giờ nghĩ lại chắc là bởi vì khí tràng cường đại thôi.
Hiện giờ nhìn lại cũng chỉ là cảm thấy ——
Học sinh mới, có hơi lạnh lùng.
Nhưng tư thái này cùng với khí độ tuyệt hảo, lại làm người khác hâm mộ không thôi.
So với bộ dáng dậm chân kêu gào này của Hiên Viên Vũ quả thực là thua chị kém em.
Lúc này học sinh vây xem đang âm thầm so sánh, cung thiên bình trong nội tâm lập tức nghiêng về một bên.
Ngay cả không ít nữ sinh từng hoa si “Thánh Nặc vương tử” cũng bĩu môi, làm phản sau một giây.
Mà Hiên Viên Vũ không biết suy nghĩ của bạn học, tức giận đến hỏa khí dâng lên.
“Cậu…”
Hắn ta đang nói đầy khí thế thì lại lần nữa bị ngắt lời.
“Này, đều vây quanh ở cửa làm chi?” Là tiếng của chủ nhiệm lớp.
Hiên Viên Vũ trừng mắt, thiếu chút nữa muốn phát tác, lại cố gắng nhịn xuống.
Chủ nhiệm Lưu của lớp A năm ba đi đến gần lớp học, cười nhìn xung quanh một vòng.
“Mọi người có mặt đủ hết rồi chứ? Không bằng làm quen với bạn học mới trước đi?”
Hắn nói xong lại dặn dò nam sinh kia vài câu.
Quay người lại, vội vàng đi đến văn phòng, xem ra là còn có việc khác phải làm.
Vừa dứt lời đã được một đống âm thanh trầm trồ khen ngợi.
“Dạ được!”
“Thầy quá anh minh!”
…
Hiên Viên Vũ thấy thế thì sắc mặt càng thối, tạm thời kiềm chế lại mà nắm chặt quyền.
Lại không chú ý tới ——
Bạn gái ở bên người ánh mắt lập loè, cũng như bao nữ sinh khác, nhìn chằm chằm vào đối tượng thù hận của hắn ta.
Thật sự rất đẹp trai…
Đồng An Khả giơ tay che ngực, cảm thấy tim đập nhanh vài phần.
Loại cảm giác này cùng với cảm giác lần đầu tiên cô ta gặp Hiên Viên Vũ không khác nhau lắm, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
Hắn là ai?!
Thời khắc này, Đồng An Khả cực kỳ mong đợi màn tự giới thiệu này.
Nếu đối phương cũng là công tử hào môn cùng đẳng cấp với Hiên Viên Vũ thì…
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Nam sinh kia tới trước bục giảng, lạnh lùng nói: “Kỳ Tế.”
Mọi người: “…”
Ặc.
Chỉ vậy thôi á?
Điều này càng làm không ít người nổi lên tò mò.
Đồng An Khả cắn cắn môi, trên gương mặt thanh tú hiện lên một chút thất vọng.
Mặc dù cũng không biết được nhiều tin tức.
Nhưng từ sau khi trở về Đồng gia, trải qua phổ cập khoa học, cô ta cũng biết ——
Trong hào môn ở Đế Đô không có họ “Kỳ”. Còn nếu là ở tỉnh, sao có thể so được với Hiên Viên gia?
Trong lòng Đồng An Khả cứng lại, chỉ phải vứt đi một chút tâm tư mới vừa dâng lên…
Cùng thời khắc đó, Hiên Viên Vũ cười nhạo đầy khinh miệt.
Ý nghĩ của hắn ta và Đồng An Khả không khác nhau lắm.
Một tên tiểu tử có bối cảnh hạng ba mà cũng dám chọc mình?
Nhất định phải cho hắn đẹp mặt…
Hiên Viên Vũ nghĩ, đang muốn phát tác ——
Ánh mắt hắn ta đảo qua, lại lơ đãng khựng lại, bất giác buột miệng thốt ra.
“Thẩm Vân Khuynh!”
Thẩm đại hoa hậu tới?
Tức khắc, tinh thần của mọi người đều chấn động, nhìn ra cửa.
Quả nhiên đã thấy thiếu nữ lạnh lùng mỹ lệ kia đang chậm rãi đến gần.
Giờ khắc này, phần lớn học sinh lớp A đều âm thầm tán thưởng.
Mới một khoảng thời gian không thấy, vị học muội năm hai này lại càng thêm xuất sắc.
Quả thực là khuôn mẫu của một nữ thần!
Nhưng mà cô ấy đến nơi này làm gì, chẳng lẽ muốn tới tìm… Hiên Viên Vũ!?
Khi suy đoán này hiện lên, mọi người đều hưng phấn một cách kỳ lạ, chỉ cảm thấy có trò hay sắp trình diễn.
Hiên Viên Vũ cũng tự nhận định như thế.
“Cô tới tìm tôi?” Hắn ta hừ lạnh cười nói: “Có chuyện gì…”
Còn chưa dứt lời, Đồng An Khả lại la lên: “Thẩm Vân Khuynh!”
Cô ta nhướng mày, trên mặt hiện lên sự ghen ghét, không vui nói: “Cậu không có việc gì lại tới tìm Vũ làm chi!?”
“Đừng quên là hai người đã chia tay rồi!”
Hiên Viên Vũ nghe vậy, trong lòng có chút đắc ý.
Theo hắn ta thấy, Thẩm Vân Khuynh còn có thể muốn làm gì, còn không phải là muốn quay lại với mình sao?
Chậc.
Khóe miệng Hiên Viên Vũ hơi cong lên, ngắm dung nhan tuyệt mỹ của nữ sinh ngoài cửa.
Hừ.
Nếu có thể ngủ với cô ta, mình cũng có thể giữ cô ta lại chơi đùa…
Trong lúc nhất thời, đôi tình lữ này đều đang tự bổ não mình, vẻ mặt ý vị sâu xa.
Cạnh cửa.
Vân Khuynh mới vừa bước vào cửa đã cảm thấy sa mạc lời.
Nàng không chút để ý nhìn hai người kia, nói với Đồng An Khả đang khí thế hùng hồn.
“Ai nói tôi tới tìm anh ta?”
!?
Mọi người đều sửng sốt.
Giây lát, Đồng An Khả lại giận dữ nói:
“Không phải tìm anh ấy thì cậu tìm ai?”
Vân Khuynh cười khẽ, di chuyển tầm mắt.
Không ngoài dự đoán đối diện với một đôi mắt u trầm.