Sau đó, hắn cứ như vậy không chút để ý đứng qua một bên.
Lục Tiêu thần sắc hờ hững, không khí xung quanh càng lạnh đến cực điểm, sinh sôi tụ lại một chỗ.
Chỉ có một đôi mắt sâu, chuyên chú mà nhìn nàng.
Quần chúng vây xem:……
Tới xem một trận chiến nghiêm túc, thế nhưng trước trận đấu lại sinh ra ảo giác bị ngược cẩu, sao lại thế này?
Trong chốc lát, thần sắc mọi người trở nên khác nhau.
Nhóm dị năng giả căn cứ Giang Nam đều lạnh mặt, trong lòng tỏ vẻ đã sớm thành thói quen với phong cách như vậy.
Còn lại hai căn cứ, đặc biệt là dị năng giả Ma Đô đa phần là ngượng ngùng, thậm chí còn có chút tức giận.
Rốt cuộc vừa mới giẫm thủ lĩnh căn cứ nhà khác giẫm đến vui vẻ, nhưng người ta hiện tại rõ ràng là một bộ dáng không đem “luận bàn” này để vào mắt……
Trong sân, Tô Mân, Vu Nhân Tuyết cũng thầm hận trong lòng.
Giữa sân, sắc mặt Triệu Thành Nam cũng đã đen như đáy nồi.
Mà loại cảm xúc này, khi nhìn thấy thân ảnh Vân Khuynh đang chậm rãi đi tới, đạt tới đỉnh điểm ——
Gã gắt gao trừng mắt tiện nhân kia, rồi bỗng nhiên dấy lên một loại căm phẫn khác.
Trên thực tế, khi nắm quyền, sau đó đông đảo mỹ nhân vờn quanh, Triệu Thành Nam vẫn luôn cảm thấy “Tống Vân Khuynh” là sai lầm lớn nhất trong đời.
Cho nên, chỉ khi nghĩ đến đối phương ở trên bàn mổ bị thiên đao vạn quả, gã mới có thể cảm thấy sảng khoái ——
Ả đàn bà phản bội mình nên chịu trừng phạt như vậy!
Lại không nghĩ rằng.
Gặp lại, tiện nhân này không chỉ sống được rất tốt, hơn nữa…… trở nên càng thêm chói mắt.
Lúc này, ánh mắt Triệu Thành Nam xẹt qua dung nhan của Vân Khuynh, thậm chí không khống chế được mà dâng lên kinh diễm.
Nhưng sau đó, nghĩ đến một đao và tên tiểu bạch kiểm kia, gã lại rất tức giận!
Vì thế, trong cơn tức giận cực đại ——
Tôn Thuận mới mở miệng tuyên bố: “Tỷ thí bắt đầu……”
Triệu Thành Nam giơ một tay lên, giành trước phóng ra dị năng hệ hỏa!
Mười hỏa cầu rất lớn bừng cháy, thậm chí biến xung quanh thành một lò luyện.
Thấy thế, nhiều dị năng giả xem cuộc chiến đã thay đổi sắc mặt.
“Trời! Đây là hệ hỏa cấp độ 7?”
“Anh Triệu thắng chắc!”
……
Mà trong ngọn lửa lượn lờ, Triệu Thành Nam như nghe được lời tán thưởng mà cười đắc ý.
Cuối cùng, gã ngang ngược hống to, hung hăng đánh ra một quyền ——
Mười hỏa cầu đáng sợ kia tập hợp với nhau, như lò luyện thổi quét qua sóng nhiệt cuồn cuộn, rất nhanh vọt xuống về phía Vân Khuynh.
Một khi gặp phải, chỉ sợ cũng là liệt hỏa đốt người!
Trong lúc điện quang thạch hỏa đó, có vài người vây xem kêu lên thành tiếng, thậm chí có người tự xưng là thương hương tiếc ngọc không đành lòng nhắm mắt.
Thắng bại đã……
“Á a a a!”
Nhưng, giây tiếp theo.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, lại từ trong miệng Triệu Thành Nam!?
Chuyện gì đã xảy ra!?
Có người ngạc nhiên mở to mắt, mới phát hiện ——
Lò luyện cuồn cuộn liệt hỏa kia bị một con rồng nước bao bọc lấy, hoả tinh nhanh chóng tán loạn, có thể thấy sẽ bị tác động dập tắt.
Mà Triệu Thành Nam lại bị một con rồng nước khác tập kích ngã xuống đất. Hơn hết trong nháy mắt, làn da rạn nứt, không ngừng rỉ máu.
Lòng bàn tay gã không ngừng tụ lại hỏa khí, lại bị đè xuống gắt gao, rõ ràng đã không còn cách nào chống lại.
“Thủ lĩnh Tống hạ thủ lưu tình!”
Vài giây sau, Tôn Thuận rốt cuộc phản ứng kịp trước tiên, sợ xảy ra án mạng, vội lên tiếng tuyên bố.
“Thủ lĩnh Tống thắng, luận bàn kết thúc ——”
Mắt Vân Khuynh nhíu lại, rốt cuộc cho ông mặt mũi này, cổ tay vừa lật, dứt khoát thu hồi tất cả năng lượng.
Sau đó, xoay người hướng trọng tài Tôn khẽ gật đầu.
Nhưng không ngờ.
Tại thời điểm nàng hoàn toàn rút lui, Triệu Thành Nam đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, trên trán nổi gân xanh.
Làm saogã có thể thua bởi tiện nhân này!?
Nghĩ đến sự nhạo báng tiếp theo sau, cắt đất, Triệu Thành Nam cũng bất chấp quy củ tỷ thí gì đó.
Thừa dịp không trở ngại gì, giết chết cô ta!
Vì thế, trong chớp nhoáng, gã vắt hết năng lượng còn sót lại trong cơ thể, thả ra một con rồng lửa như ẩn như hiện để trả thù, thậm chí còn phát ra âm thanh chói tai!
“Gào!”
Triệu Thành Nam rút cạn năng lực, khuôn mặt đỏ bừng hướng rồng lửa đang ngưng tụ, đánh về phía sau lưng Vân Khuynh!
Gã cho rằng sẽ thấy tiện nhân kia đau khổ giãy giụa giống gã mới vừa rồi.
Vậy mà, giây tiếp theo.
Triệu Thành Nam chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng tinh.
Không biết từ khi nào giữa sân bị màn sương trắng bạc bao phủ.
Rồng lửa được liều mạng gọi ra đình trệ ở giữa không trung. Mà toàn thân gã cũng bị hơi nước vây quanh.
Không đúng……
Làm sao, lạnh như thế!?
Triệu Thành Nam đột nhiên trợn to mắt.
Sau đó, đang lúc trong ánh mắt mọi người đầy sợ hãi, nước ngưng tụ thành băng, lại biến thành một loạt lưỡi băng cực sắc, trật tự mà đâm xuyên qua toàn thân gã từ trên xuống dưới.
Chớp mắt, Triệu Thành Nam đã đầm đìa máu tươi!
“A a a a a!”
Gã đau đớn lăn lộn, lại khiến lưỡi băng đâm càng sâu.
Tiếp theo, ánh sáng trắng chợt lóe ——
Sương mù và băng trôi qua trong chớp mắt, Triệu Thành Nam chỉ cảm thấy toàn thân thể bị xé rách, giữa đau đớn cực hạn, rốt cuộc mất đi ý thức.
Mà giữa sân, khi băng và sương mù tan biến, khán giả chỉ thấy được một người đàn ông đẫm máu nằm liệt trên mặt đất như một xác chết cùng…… thân ảnh một cô gái yếu ớt.
Thậm chí ngay cả đầu cô cũng không quay lại.
Yếu!?
Ha ha……
Khán giả lặng ngắt như tờ.
Người căn cứ Đế Đô, Ma Đô khó có thể tin mà nhìn tình huống trước mắt. Ngay cả dị năng giả căn cứ Giang Nam cũng có phần há hốc mồm.
Tôn Thuận làm trọng tài càng thầm hít một ngụm khí lạnh: “Tống thủ lĩnh, Triệu thủ lĩnh này……”
“Người không chết được.” Vân Khuynh nhìn lướt qua Triệu Thành Nam, chỉ cho một câu.
Ngay lập tức, Tôn Thuận cũng lại truy hỏi ——
Dù sao cũng là Triệu Thành Nam thua tỷ thí lại đánh lén trước tiên, Vân Khuynh đánh trả tuy tàn nhẫn, cũng không thể chỉ trích.
Chẳng qua……
“Thủ lĩnh Tống, xin mạo muội hỏi một câu.”
Ông nhìn người phụ nữ dị năng trên người vẫn không hề dao động như cũ, khó có phần thất thố mà run giọng mở miệng.
“Cấp độ dị năng của cô là?”
Vân Khuynh mỉm cười, cũng không giấu giếm: “Chắc là trên cấp tám?”
“Vậy……” Trong lòng Tôn Thuận cả kinh, lại có chút kỳ quái: “Vậy nói làm sao?”
Vân Khuynh cong khóe môi, trong mắt xẹt qua một tia sáng.
“Nhất định là cấp tám. Chỉ là mới vừa rồi lúc bị tập kích, dưới tình thế cấp bách hình như có đột phá, nhưng chưa thử nghiệm qua……”
“Thì ra là thế.” Trên mặt Tôn Thuận mang nét cười, khom lưng.
“Tóm lại, Tống thủ lĩnh chắc chắn có thể nói là đệ nhất dị năng giả hiện nay.”
Ông khéo đưa đẩy mà khen tặng, trong lòng lại tràn đầy chua xót, một là chính mình nhìn lầm, một là Triệu Thành Nam này ngu xuẩn!
Không có chút phong độ nào, còn đánh lén cái gì, trái lại làm người ta tiến thêm một bước!
Cấp tám, ông còn có lòng tin có thể đuổi theo. Cấp chín……
Mà Vân Khuynh bị ngầm tôn sùng là “Người đệ nhất” nghiêng mắt, có chút vi diệu mà liếc mắt về người đàn ông bên sân ——
Lại thấy Lục Tiêu cong môi mỏng, như đang có điều gì suy nghĩ mà nheo lại mắt.
……Ừ.
Một thần thái tiêu chuẩn muốn cho người ta gặp xui xẻo.
Cho đến khi hắn nhìn thấy nàng, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung.
Sau đó, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
*
“Anh nói…… Anh cấy chip vào trong đầu hắn?!”
Lúc chạng vạng.
Trong phòng khách căn cứ Ma Đô, Vân Khuynh có chút giật mình mà nhìn người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh ——
Nàng đã nói mà, lúc đó hắn làm sao thả người dễ dàng như vậy……
“Ừ.” Giọng Lục Tiêu nhàn nhạt đồng ý, môi mỏng cong lên, dừng lại ở một độ cong hoàn mỹ mà vi diệu.
Hắn vẫn đang ôm chặt cô gái, như thường ngày đang lúc dính người, thả cho nàng một quả bom tin tức.
Vân Khuynh thở dài, trong đầu nhanh chóng lướt qua những nghiên cứu của Lục Tiêu.
“Là cùng loại lúc trước anh bị cấy vào sao?”
Loại chip này thậm chí có thể kiểm soát việc tự phá hủy cơ thể vật thí nghiệm……
Nàng nhíu mày, nghĩ đến những gì người yêu đã phải chịu đựng, không khỏi ôm chặt hắn hơn.
Lục Tiêu híp con ngươi, hài lòng chôn má vào cổ của nàng. “Cùng loại.”
Người đàn ông nhẹ nhàng thở bên tai nàng, cười nhẹ nói.
“Bắt hắn lại, giúp em lấy khối ngọc kia về, thế nào?”