NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (4)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Quả thực có điểm phù hợp với thiết lập của người nào đó.
…Nàng khẽ câu môi, trong đầu đột nhiên xẹt qua một ý tưởng, đồng thời tiến đến nâng xác Charles lên, xử lý.
Làm sát thủ, hủy thi diệt tích gì đó, tất nhiên là công việc rất thuần thục…
Cho đến khi xử lý xong —— Vân Khuynh xoay người, chợt thấy hai tên to con rên rỉ, chậm rãi mở bừng mắt.
Nàng lập tức tiến lên, giơ tay thủ đao, hung ác đánh ngất người sắp sửa tỉnh lại lần nữa.
Tiếp theo, Vân Khuynh nhìn về phía một tên to con khác, trong phút chốc mày nhíu lại, trong đó hình như còn có dị quang lưu chuyển.
Thuật thôi miên, mở!
…Keynes mê mang từ trong mơ tỉnh lại, bỗng thấy một người đứng dưới ánh mặt trời phía trước cửa sổ, mơ hồ không rõ.
“…Mi là ai?” Gã khàn giọng mở miệng.
Trong lúc đần độn, chỉ nhớ rõ một thanh âm ——
“Nhớ kỹ: Mấy người đã tới tìm Charles, phát hiện hắn bị trọng thương…”
Cùng thời khắc đó, một bên khác.
Bên gây chuyện là Tiêu Thiên Long lại đang nói chuyện với Ôn Vũ Tình.
“Long ca ca.” Cô gái mặc một thân váy lụa màu hồng phấn đang băng bó cho hắn ta, quan tâm nói: “Anh mới đi ra ngoài có nửa ngày, sao lại có thêm nhiều vết thương như vậy?”
Tiêu Thiên Long nắm tay cô ta, vui cười nói: “Vũ Tình à, em không biết rồi. Vết thương chính là huân chương của đàn ông đấy!”
“Haizz.” Ôn Vũ Tình thở dài: “Kỳ thật, cớ gì cứ luôn phải đánh đánh giết giết chứ?”
Cô ta cảm khái, đột nhiên cắn cắn môi: “Long ca ca, em nghe mấy thủ hạ nói… Hôm nay anh… Buông tha cho Lăng?” Lăng, chính là danh hiệu của Lăng Vân Khuynh trong tổ chức sát thủ.
“Không phải!” Tiêu Thiên Long trừng mắt: “Ai nói? Tên biến thái kia bỏ trốn thì có! Đúng rồi Vũ Tình, anh đang tính nói với em, điều thêm nhiều nhân thủ đi tra!”
Ôn Vũ Tình thấy phản ứng của hắn ta kịch liệt như thế, trong lòng lập tức khẳng định, nhưng trên miệng lại nói: “Thật ra, trong tổ chức hắn cũng chiếu cố anh không ít. Mặc dù đã từng cưỡng bách anh… Nhưng hay là cứ… thả đi, đừng để hắn về sau lại làm điều ác nữa, là được…”
Cô ta nhỏ giọng nói, lại nhìn trộm vẻ mặt của Tiêu Thiên Long, co rúm lại: “Long ca ca, có phải anh cảm thấy ý nghĩ này của em rất mềm yếu hay không…”
“Sao có thể chứ?” Tiêu Thiên Long ôm lấy Ôn Vũ Tình: “Anh chính là yêu phần thiện lương này của em."
Hắn ta nói, lại thuận miệng bổ sung: “Đúng rồi, cái tên mập có ý đồ dâm loạn em hôm nay, anh cũng giải quyết…”
Lại không ngờ, vừa dứt lời, trên mặt Ôn Vũ Tình vẫn chưa hiện ra cảm động, ngược lại còn dần dần trở nên trắng bệch.
“Long ca ca, anh giết hắn?!”
“Sao vậy?” Tiêu Thiên Long chau mày: “Vũ Tình, anh biết em thiện lương mềm lòng, nhưng hắn động tay động chân với em…”
“Không phải!” Ôn Vũ Tình hiếm khi vội vàng đánh gãy lời hắn ta: “Em mới vừa cho người điều tra thân phận người đó xong, hắn chính là Đổ Thần Charles! Mới gia nhập gia tộc Sean không lâu, ba ngày sau sẽ phải thay mặt phu nhân Sean đánh cược với gia chủ Mạc gia!”
“Cái gì?” Nghe vậy, Tiêu Thiên Long chấn động.
Ôn Vũ Tình dậm chân: “Trời ạ! Lần này em đến đây, chính là thay mặt ba ba làm chứng cho trận đánh cược của Sean gia và Mạc gia, nhưng giờ…”
Câu nói kế tiếp cô ta vẫn chưa nói xong, nhưng trong lòng Tiêu Thiên Long lại biết rõ ràng ——
Hiện giờ một trong những vai chính lên sân khấu đã chết, còn chơi thế nào nữa?
Mẹ nó!
Tiêu Thiên Long cắn răng một cái, nhớ tới vận thế của tên mập mạp kia: Giữa màu đen lại mang theo ửng đỏ, xác thật là vận thế đang thay đổi…
Nhưng hắn ta nghĩ đến, loại trình độ này còn không gây ra được việc gì, liền lưu loát lén lút xuống tay.
Ai biết, sẽ lại xảy ra một màn này?
“Long ca ca, làm sao bây giờ?” Tiêu Thiên Long đang tâm phiền ý loạn, Ôn Vũ Tình lại khẩn trương nói.
“Anh ra tay thế nào vậy… Chỗ của tên Charles đó hẳn là địa bàn nằm trong sự theo dõi của Sean phu nhân, nếu đến lúc đó bà ta tra ra được… Lúc anh xuống tay không lưu lại chứng cứ đấy chứ?”
Cô ta nói, vẻ mặt Tiêu Thiên Long tức khắc tối sầm.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Theo lý thuyết, làm sát thủ, hắn ta lấy mạng người xác thật không nên lưu chứng cứ.
Nhưng ——
Lúc ấy, Tiêu Thiên Long mới vừa tạm thời mượn được thủ hạ của gia tộc Adrian, lại nghĩ đến rất nhanh sẽ có thể giải quyết tên biến thái Lăng Vân Khuynh kia…
Trong lúc khí phách hăng hái, hắn ta căn bản không đặt Charles vào mắt, trực tiếp vứt bỏ pháp tắc của sát thủ, trực tiếp tới cửa chém người…
Nghĩ, sắc mặt Tiêu Thiên Long càng thêm khó coi.
Ôn Vũ Tình thấy thế lại bừng tỉnh, vội vàng la lên: “Vậy… Long ca ca… Không bằng, chúng ta cứ thẳng thắng thành khẩn với Sean phu nhân, rồi lại nghĩ biện pháp giải quyết?”
“Không được!” Tiêu Thiên Long lập tức từ chối: “… Có lẽ sẽ không phát hiện đâu. Cứ chờ đã.”
Hắn ta nói như vậy, nhớ tới vị quả phụ nóng bỏng kinh hồng thoáng nhìn kia, trong lòng lại dâng lên một loại tính kế khác.
Nhưng vô luận như thế nào, vẫn nên xem tình hình trước đã.
…
Nhưng mà.
Qua hai ngày, cho đến ngày thứ ba, buổi tối diễn ra trận đánh cược sắp đến —— hai người vẫn không chờ được tin tức gì.
Bên phía Sean phu nhân tựa như không có việc gì, căn cứ theo thăm dò, trong phòng Charles còn thường xuyên có thủ hạ Sean gia qua lại…
Tựa như Charles căn bản không hề chết vậy.
Nhưng mà, người là Tiêu Thiên Long tự mình giết, hắn ta vạn phần chắc chắn, lại không nghĩ tới khả năng khác, chỉ cho rằng bên Sean phu nhân đang cố thả mồi nhử.
“Quả phụ đúng là nhiều tâm nhãn.” Tiêu Thiên Long nghĩ, trong lòng rung động: “Người đàn bà này không dễ làm a.”
Giây tiếp theo, hắn ta bất chợt từ trên giường xoay người ngồi dậy: “Vũ Tình.”
“…Long ca ca, làm sao vậy?” Mới vừa đã trải qua một hồi “Đại chiến” Ôn Vũ Tình sắc mặt ửng hồng, dịu dàng hờn dỗi: “Mới ngủ thôi mà… Lại muốn nữa sao?”
Tiêu Thiên Long khẽ nhếch miệng, ôm cô ta lên, hăng máu gà nói: “Đến đây! Cùng ca đi tìm hắc quả phụ kia!”
…
Mấy khắc sau.
Trong một căn phòng xa hoa, một phụ nhân mỹ diễm ngồi ngay ngắn tại chỗ ngồi phía trên, ý cười doanh doanh.
“Tiểu công chúa Ôn gia tìm tôi, không biết có chuyện gì?” Bà ta rụt rè nói, trên người lại chỉ mặc một bộ váy lễ phục màu đỏ trễ ngực, bên ngoài khoác áo sa mỏng màu đen, thục nữ dụ hoặc, khiến người ta huyết mạch phun trào.
Thấy thế, Tiêu Thiên Long không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, nhưng thấy phụ nhân này căn bản không nhìn chính mình, trong lòng lại tức giận.
“Là như thế này…” Ôn Vũ Tình tất nhiên không biết suy nghĩ trong nội tâm của hắn ta, chỉ lo tha thiết giải thích.
Lại không ngờ, Sean phu nhân nghe xong, trong đôi mắt đẹp chỉ hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cô nói hắn lỡ tay giết Charles…” Bà ta nói, tầm mắt chuyển hướng về phía Tiêu Thiên Long, mày nhăn lại.
Tiêu Thiên Long lại đọc giải ánh mắt này thành nghi ngờ: “Chính là ông đây giết! Sao hả, bà không tin?”
Hắn ta ném xuống câu này, lại vội bổ sung.
“Chuyện này là tôi xúc động. Nhưng trời xui đất khiến, chưa chắc không thể lợi dụng một phen. Phu nhân, tôi nghĩ ngài đại khái có thể đẩy việc này đến trên người Mạc gia: Bọn họ vì sợ thua mà giải quyết Charles…”
“Tôi biết gia tộc Sean và Mạc gia luôn luôn bất hòa. Gần đây vì tranh giành một đường dây súng ống đạn dược mà giằng co không dứt, còn dùng phương thức đánh cược để quyết định… Chi bằng nhân đây khiến Mạc gia đuối lý.”
Tiêu Thiên Long nói kế sách mình khổ tâm nghĩ ra, cười phong lưu, rất tự đắc đối mắt với Sean phu nhân.
“…Ý tưởng không tồi.” Sean phu nhân khẳng định một câu, trên mặt bỗng nhiên nổi lên sát khí.
“Charles, anh cảm thấy chủ ý này thế nào?”
Giây tiếp theo, bà ta vừa xoay đầu, hướng về phía người vừa đến cạnh cửa nói: “Quả thật. Giải quyết anh, hình như tôi có thể càng được nhiều chỗ tốt hơn?”
“Phu nhân.”
“Charles” tiến lên một bước, nâng một tay của Sean phu nhân lên đặt một nụ hôn: “Chẳng lẽ ngài không tin tôi có thể vì ngài giành được thắng lợi?”
Thân hình béo lùn, làm ra một động tác này, lại có một loại soái khí ưu nhã.
Đồng tử Ôn Vũ Tình co rụt lại, không thể tin nổi mà nhìn cái người nghe nói đã chết này.
Tiêu Thiên Long càng ngây ngốc tại chỗ.
Chỉ có Sean phu nhân che miệng cười, dường như có chút ngượng ngùng: “Anh…”
Lời còn chưa ra khỏi miệng, lại thình lình nghe thuộc hạ gõ cửa nói ——
“… Phu nhân, Mạc gia chủ đã tới.”