Mục lục
Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

《Chương 278》

CUNG ĐÌNH MÊ TÌNH: CÔNG LƯỢC ĐỐC CHỦ TÀN NHẪN (30)

Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌼🍃🌼🍃🌼🍃🌼🍃🌼🍃🌼🍃🌼

Trong đôi mắt hai người, chỉ có tồn tại của nhau.

Vân Khuynh cười tươi sáng, mắt phượng khẽ nhếch, hàng mi dài cong vút rung động, tựa như một bàn chải nhỏ.

Từng chút từng chút một, mập mờ trêu chọc.

Mấy kiếp mấy đời, bàn về việc làm thế nào để trêu chọc người yêu muộn tao*… Nàng tất nhiên, là cao thủ.

* Muộn tao: người ngoài lạnh trong nóng.

Mắt Lâu Ẩn tối sầm.

Ánh mắt hắn mang tính xâm lược cực hạn, từ dung nhan như hoa đến trắng nõn dưới cổ…

Bỗng dưng, nam tử tuấn mỹ như thiên nhân lại lần nữa cong môi mỏng lên.

Hoàn toàn rút đi ngụy trang, dáng vẻ tà tứ đến mức khiến người ta kinh hãi mê hoặc, thẳng tắp ánh vào trong mắt Vân Khuynh.

Tuồng kịch trêu chọc và phản trêu chọc vẫn chưa kết thúc ——

Trong nháy mắt đó.

Hắn đột nhiên cúi người, lần này, bỏ qua ôn tồn thăm dò, hung hăng cắn lên môi nàng.

Đoạt lấy không chút lưu tình.

Nàng cũng không hề ngoài ý muốn, không cam lòng yếu thế mà phản kích lại.

…Môi lưỡi giao hòa.

Hoàn toàn không phải cách hôn ngây thơ kia, đôi môi của hai bên đều vô cùng chuyên nghiệp, thiêu đốt lên nhiệt độ nóng cháy.

Từng chút một, lan tràn khắp toàn thân.

Đột nhiên, ngón tay khớp xương rõ ràng bất động thanh sắc dời xuống, trượt vào vạt áo…

Trong chớp nhoáng, bàn tay mềm khẽ nâng.

Chặn lại động tác vượt tuyến của người nào đó.

Đồng thời, rời môi.

Nữ tử mang theo thanh âm hơi thở dốc vang lên: “Lâu đại nhân.”

Chỉ là nhẹ gọi một tiếng, nhưng ngụ ý của xưng hô này, hắn cũng đã hoàn toàn hiểu rõ ——

Hiện giờ, hai người chưa bắt đầu đại nghiệp, thân phận chưa thay đổi, kết cục chưa sáng tỏ.

Đúng là… Vẫn chưa phải thời điểm thích hợp.

Nam tử dường như thở phào, một lát sau, môi mỏng cong lên: “Nương nương chớ trách.”

Nàng lại không an phận trên chọc một câu: “Lâu Ẩn, tự chủ mấy năm nay của ngươi... đâu rồi?”

Nghe vậy, trong cổ họng hắn bật ra một tiếng cười nhẹ.

“Đối với người, tất nhiên là… Nửa phần cũng không có.”

Ngay sau đó, hắn lại đột nhiên cúi đầu, chống lên trán nàng: “Hiện giờ, chỉ thu chút lợi tức, cũng không quá phận nhỉ?”

Hô hấp giao hòa.

Trong thân mật cực hạn, nàng giương khóe môi, mặt giãn ra cười rực rỡ: “Đương nhiên.”

“Sau khi việc thành, người thắng làm vua… Người thua làm ấm giường, thế nào?”

Ánh mắt hắn u ảm, tầm mắt lần nữa khóa mỹ nhân đang đầy ý xấu trêu chọc, nắm lấy hàm dưới tinh xảo kia, hung hăng hôn xuống ——

Dùng hành động nói với nàng đáp án của mình.



Đêm nay.

Tẩm cung tại chủ điện Chung Túy cung.

Ánh nến leo lắt, cùng ánh trăng giao hòa, chiếu lên hai người đang ôn tồn trên giường, trên mặt đất kéo ra hai thân ảnh chất chồng, lưu luyến mà triền miên…

*

Từ sau tiệc mừng thọ lần đó, hai thế lực có ý đồ gây rối đã hoàn toàn hạ trận ——

Vân Khuynh dần dần khống chế dòng chính Tưởng thị, tại hậu cung, đùa bỡn ý định chèn ép nhà mẹ đẻ của Thái Hậu và Tưởng Uyển Tư trong lòng bàn tay, bất động thanh sắc dẫn dắt động tác của Hồ Tuyết Nhu; trên triều đình, mượn tay phụ thân cùng những quan viên có quan hệ với Tưởng gia, âm thầm tác động.

Từ triều đình đến hậu cung, khuấy động phong vân.

Lâu Ẩn ra tay từ chỗ tối, lợi dụng Đông Hán khống chế bí mật của quan viên, từng chút một như tằm ăn dâu nuốt trọn thế lực triều đình; lợi dụng khống chế tâm phúc của Thần Cơ Doanh, dần dần đánh vào hai doanh cấm vệ tinh nhuệ còn lại, ngầm khống chế binh quyền.

Từ trong tối đến ngoài sáng, phiên vân phúc vũ*.

* Phiên vân phúc vũ (翻云覆雨): thành ngữ của Trung Quốc, là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. (Theo trannhuong.net)

Mà theo từng bước đoạt quyền của mỗi người, nhân mã hai bên cũng dần dần biết đến sự tồn tại của nhau, thăm dò lẫn nhau, tiến hành giao tranh ngày càng thịnh… Cứ như thế, ba năm qua đi.

Một đêm trước tiệc mừng thọ của thiên tử, sau lưng hoàng thất Đại Ân tưởng chừng như bình tĩnh, chiến hỏa đã đến tình trạng chạm vào là nổ ngay!



Giờ mẹo sắp đến.

Đêm trước lúc lâm triều, ngoài Thái Hòa điện, toàn bộ triều thần đã đến, đều chỉnh vạt áo đứng trang nghiêm.

Nhưng mà.

Thời gian từng giây từng giây qua đi, cho đến giờ mẹo, vẫn không có tiếng truyền triệu như cũ.

Chư vị triều thần đứng yên, cúi đầu, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên khó coi.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Lại sau một lúc lâu.

Rốt cuộc cũng có tiếng bước chân vang lên: “Chư vị đại nhân ——”

Mọi người vừa ngẩng đầu, lại thấy là thái giám Triệu Nhượng bên cạnh Hoàng Thượng đang cười nói.

“Hôm nay thánh thể Hoàng Thượng mắc bệnh nhẹ, tạm nghỉ lâm triều, mời chư vị trở về đi.”

Nhưng không ngờ, gã vừa mới dứt lời, một ngự sử đã nhịn không được lên tiếng.

“Hôm nay? Hoàng Thượng mắc bệnh nhẹ đã sắp một tháng, rốt cuộc là…”

Còn chưa nói xong, lại bị đồng liêu bên cạnh gắt gao chặn miệng.

Phía trên, sắc mặt Triệu Nhượng cũng trở nên hơi khác thường.

Nhưng cuối cùng, thấy không có người nghi vấn nữa, gã hừ một tiếng, vẫn tự giác “Khoan hồng độ lượng” vội vàng rời đi.

Vừa đi khỏi.

Chúng triều thần cũng chỉ có thể hậm hực rời khỏi hoàng cung, ra đến bên ngoài, cuối cùng cũng nhịn không được nói hết lên.

“Hoàng Thượng… Rốt cuộc bệnh ra sao chứ?”

Có thần tử không rõ nguyên do hỏi đến, chợt nghe người có tin tức linh thông cười lạnh ra tiếng.

“Bệnh? Thái y phòng căn bản chưa bao giờ đến chẩn bệnh!”

“Còn không phải là cùng hai yêu phi… Hàng đêm sênh ca hay sao!”

“Cái gì!?”

“Haizz, ba năm nay, quyết sách tầm thường… Hiện giờ còn đắm chìm thanh sắc như thế, chuyện này…”

Có người chính trực, đã phẫn nộ nói ra lời đại nghịch bất đạo.



Trong lúc nhất thời, trong đám trọng thần Đại Ân, ngoại trừ hai đảng trong bóng tối sớm đã có kế hoạch, còn lại đều là nhân tâm hoảng sợ.

Trong Cam Tuyền cung, lại là một phen xuân sắc.

“Hoàng Thượng…”

Lư đồng tinh xảo được châm lên, khói sương lượn lờ, hương khí đặc biệt tràn ngập trong không khí.

Ân Diệp tỉnh lại từ trong tiếng gọi mềm mại, vừa mở mắt đã ái sủng Nhu phi nằm bên cạnh người, không khỏi cười ôm lấy.

“Uyển Tư, sao lại dậy sớm như vậy?”

Trên người Tưởng Uyển Tư không mặc gì cả, lúc này cùng thân mình hắn ta tương dán, nhất thời cũng động tình.

Nhưng… Nhớ tới lời Thái Hậu dặn dò, nàng ta vẫn khuyên nhủ: “Hôm nay lâm triều…”

Nghe vậy, Ân Diệp nhíu mày: “Cũng không có chuyện gì lớn, hà tất phải đến nghe đám hung thần nhắc mãi!”

Hắn ta nói xong, lại nghĩ tới mấy năm nay có rất nhiều quyết sách đều bị thần tử góp lời phản đối, càng cảm thấy phiền lòng.

“Nhưng…” Tưởng Uyển Tư còn muốn nói cái gì đó.

Sắc mặt Ân Diệp trầm xuống, đột nhiên đứng lên: “Thôi được rồi, nếu nàng không giữ được trẫm, bãi giá Sương Tuyết cung!” Sương Tuyết cung, đúng là cung điện của Trân phi Hồ Tuyết Nhu.

Tưởng Uyển Tư vừa nghe, lập tức nóng nảy: “Tam Lang!”

Nàng ta chợt nhào đến, lớn mật ôm lấy Ân Diệp: “Uyển Tư sai rồi…”

Thân thể xích loả mềm mại dán lên.

Đồng thời, một mùi hương bay vào mũi.

Ân Diệp hoảng hốt, sau giây lát, chỉ cảm thấy một cổ xúc động dâng lên.

Hắn ta hưng phấn nóng đỏ mắt, quay người lại, liền bổ nhào lên người Tưởng Uyển Tư: “Tiểu yêu tinh!”

Lại thêm một phen mây mưa.

Bị lăng lộn, trong đôi mắt đẹp của Tưởng Uyển Tư đắc ý chợt lóe —

Tiện nhân kia, quả nhiên đã dùng dược lung lạc Hoàng Thượng!

Đáng tiếc, thứ đồ chơi trợ hứng kia, hiện giờ cũng không chỉ có một mình ả ta chuyên hưởng!



Lại qua hai tháng.

Ân Diệp hành sự càng ngày càng hoang đường, hoàn toàn sa vào hai người Nhu, Trân phi, số lần thượng triều rất ít ỏi.

Tiền triều liên tiếp góp lời, Thái Hậu ở hậu cung cũng khuyên nhủ, nhưng đều bị hung hăng trách cứ.

Trong lúc nhất thời, oán hận không ngừng.

Cho đến ngày gần đây.

Vào thời gian hiếm khi lâm triều một lần, Ân Diệp mắng to quần thần, nói được nửa đường, đột nhiên ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, vẻ mặt điên cuồng.

Thái y vội vàng tới, sau một phen chẩn trị, sắc mặt ngượng nghịu.

Cuối cùng, dưới sự cưỡng bức của Thái Hậu, mới nói ra chân tướng ——

Lời tác giả

PS.

Ai sẽ thắng đây, đại chiến chung cực đoạt vị đã sắp tới!

Có thân ái nói rằng ai thắng cũng đều giống nhau, đương nhiên là không giống nhau rồi.

Sao Khuynh Khuynh chỉ nghĩ đến việc làm Hoàng hậu được chứ, so với công chúa tiền triều Đại Ngụy chỉ nghe báo cáo và quyết định sự việc thì càng muốn tiến thêm một bước, là nữ hoàng đó. Ai thắng, ai “Xuất giá” ( nhầm to) ta không cảm thấy nếu đã có nam chính, thì nữ chính nhất định phải ở vị trí Hoàng hậu.

Tuy rằng thế giới thứ hai nữ chính chỉ là Hoàng hậu, nhưng ta cho rằng Khuynh Khuynh là kiểu người trưởng thành. Hơn nữa thế lực của nam chính lúc ấy lớn hơn nữ chính, còn lần này lại sàn sàn như nhau, vì sao không thể muốn phản kích?

🥦🥦🥦🥦🥦

Dương: Haizz, lại ăn thịt hụt rồi ~ Tặng tấm hình có thịt cho đỡ thèm nà ><

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK