🍀🌼🍀🌼🍀🌼🍀🌼🍀🌼🍀🌼🍀
Biến mất không dấu vết…
Không hiểu sao sắc trời trở nên u ám, nàng nhìn mây đen thổi qua trên không trung, nhắm mắt lại.
Ký ức lại lần nữa trở về ngày cách đây hơn một tháng ấy.
Ngày đó, khi Vân Khuynh tạm thời đã xử lý tốt công việc, thu thập thỏa đáng, sáng sớm đang chuẩn bị đi đến Thánh Nặc ——
Quỷ linh tuấn mỹ từng mỗi sớm đều nghênh đón nàng trong lớp học, lại không hề có điềm báo trước nào đã biến mất không thấy bóng dáng.
Cái gọi là “Chuyển trường” kia là hắn ngầm sắp xếp thoả đáng, chu đáo chặt chẽ, khiến nàng không phát hiện ra bất cứ dấu vết gì.
Nhưng, Vân Khuynh rõ ràng còn nhớ rõ…
Chạng vạng một ngày trước đó, dưới gốc cây trước cổng trường kia, dáng vẻ khi hắn buông lời trêu đùa nàng về “Ở chung” với hắn.
Vân Khuynh cứ nghĩ, một đời này bất luận có thể đi bao xa, chỉ cần nàng còn sống, nàng sẽ không bao giờ để hắn phải cô đơn.
Còn Kỳ Tế…
Nhủ thầm tên người yêu, trong lòng nàng run lên.
Một lát sau, hàng mi dài khẽ cử động, thử thăm dò mở mắt ra.
Chậm rãi, mang theo một chút thấp thỏm, một chút may mắn. Một giây kia, thậm chí trái tim tưởng như đã chết.
Nhưng mà, khi mở mắt ra ——
Mọi nơi vẫn trống vắng như cũ.
Bất quá chỉ qua một cái chớp mắt, cảm giác buồn bã mất mát như nước thủy triều cuốn trôi.
Bên môi Vân Khuynh chua chát, cánh tay gối trên bàn, chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
Bầu trời ảm đạm, ảnh phản chiếu trong mắt nàng lại vô cùng rõ ràng.
Đế Đô vào đông, không khí buốt giá.
Máy sưởi trong nhà luôn mở, chỉ có chút hơi lạnh lẽo thổi vào từ cửa sổ.
Một chút lạnh này đối với tu vi của Vân Khuynh vẫn không là gì.
Nhưng khi cơn gió nhẹ đó thổi lên người, nàng lại cảm thấy… lạnh thấu xương tủy.
“Đinh linh linh ——”
Trong lúc thất thần, tiếng chuông vào học vang lên, âm thanh đùa giỡn khắp nơi thu liễm trong chớp mắt.
Thầy giáo đi đến.
Tất cả học sinh cử động: Đứng dậy, khom lưng, ngồi xuống…
Chuyện hằng ngày của lớp A năm ba lại như cũ đúng giờ trình diễn.
…Mà nam sinh thần bí kinh diễm xuất hiện lại nhất thời biến mất khó hiểu, ngoại trừ lúc tán gẫu sau giờ học sẽ được ngẫu nhiên nhắc tới thì căn bản không có bao nhiêu người thật sự để ý.
Cho dù là những nữ sinh từng yêu thầm nam thần ——
Cũng chỉ thầm than một câu đáng tiếc mà thôi.
Bởi vì, đối với đang lúc thanh xuân như các cô ấy mà nói, tương lai còn rất dài, chuyện yêu đương còn có vô số khả năng. Các cô ấy vẫn khát khao như cũ, cõi lòng đầy chờ mong, chờ đến lúc có thể lần nữa gặp được đối tượng khiến mình động lòng.
Lúc này, ngồi trong phòng học năm ba, các cô ấy đúng là khí phách bay cao.
Chỉ có một người…
Thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cửa sổ, bình tĩnh nhìn theo động tác của những người còn lại, tư thái như thường.
Nhưng trong cặp mắt kia lại lộ ra một mảnh hờ hững.
Tựa như để giết thời gian, hờ hững nhìn mọi thứ.
Lại một trận gió lạnh nhẹ thổi qua từ khe hở bên cửa sổ, hơi lay động trang sách trong tay nàng.
Sách giáo khoa được đặt giữa bàn học, giống như đang chia sẻ với người bên cạnh. Nhưng vị trí bên cạnh thiếu nữ, rõ ràng…
Trống không.
Nàng khép mắt, giây lát khi nhắm mắt kia, trên mặt đẹp tinh xảo thoáng hiện vẻ mặt yếu ớt hiếm thấy.
Nhưng giây tiếp theo.
Vừa mở mắt ra, con ngươi trong suốt lại lóe lên một tia tàn nhẫn.
*
Lại mấy ngày trôi qua.
Hôm nay, vừa mới tan học, thầy trò trên dưới Thánh Nặc đều vội vàng rời khỏi trường.
“Về nhà thôi! Lạnh muốn chết…”
“Hắc, rốt cuộc hôm nay có chuyện gì vậy? Vừa tan học đã phải về nhà?”
“Hình như là hiệu trưởng tân nhiệm sắp đến…?”
…
Mọi người tốp năm tốp ba đi cùng nhau tán gẫu, dần dần đi xa.
Cho đến hoàng hôn ——
Sân trường to như vậy nhiễm lên một tầng ám sắc (màu tối), hoàn toàn yên tĩnh.
Người được gọi là “Hiệu trưởng tân nhiệm”, một thân một mình, bắt đầu “Thị sát”.
Đúng là Vân Khuynh.
Lần này, nàng mang theo các loại pháp khí bùa chú, thậm chí còn dùng tới la bàn, dời bước, ở trong trường càn quét từng tất một.
Mặc dù nói không thấy tung tích Kỳ Tế đã lâu, nhưng Vân Khuynh khẳng định hắn nhất định vẫn còn ở Thánh Nặc.
Bởi vì ——
"Khóa vạn quỷ" trên người hắn căn bản vẫn chưa được giải trừ.
Trên thực tế, mấy ngày nay, không phải nàng không tìm kiếm trong trường.
Chỉ là không biết rốt cuộc Kỳ Tế đã dùng biện pháp gì, không chỉ gắt gao phong tỏa quỷ khí trong Thánh Nặc, mà còn hoàn toàn lẫn lộn phong thuỷ trong trường.
Bởi vậy Vân Khuynh mới không thể tìm được vị trí của hắn…
Nghĩ đến đây, nàng nhíu mày, tiếp tục dùng cách nguyên thủy nhất, phí sức nhất để điều tra.
Bầu trời càng thêm tối tăm.
Nháy mắt khi mặt trời sắp chạm đến đường chân trời kia, rốt cuộc Vân Khuynh đã đi đến rừng cây nhỏ.
Bóng cây lay động, ánh chiều tà loang lổ trên mặt đất.
Ngước mắt nhìn lại, khu rừng rậm rạp tựa như không thấy điểm cuối, thấp thoáng nặng nề giữa trời chiều, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Nàng nhíu mày lại, ánh mắt càng thêm thâm thúy.
Rừng cây nhỏ này, đương nhiên trước kia Vân Khuynh cũng đã tới.
Nhưng dưới tình huống rối loạn vị trí, mỗi lần đi vào đều có sương mù rất dày, tất nhiên là nàng không thu hoạch được gì.
Nhưng hiện giờ, sau khi tìm kiếm một vòng, chỗ duy nhất còn lại vẫn là nơi này.
Hơn nữa…
Trong chớp nhoáng, trong lòng Vân Khuynh khẽ động.
Bỗng dưng, chỗ nào đó trên xương quai xanh lại nóng lên.
Nàng nâng tay lên, hơi hạ mắt, nhìn thấy ấn ký huyền bí chậm rãi thoáng hiện.
Dấu vết gần đây vẫn luôn im ắng rốt cuộc đã có phản ứng, Vân Khuynh còn kịp tự nhủ may mắn, nhịp tim đập bỗng nhiên rối loạn.
Không, không đúng.
Dự cảm bất an càng thêm dày đặc, nàng mím chặt môi, không hề do dự nhanh chóng bước vào trong rừng.
Vân Khuynh giữ chặt chỗ ấn ký trên xương quai xanh, không hề vận dụng bất kỳ pháp khí nào, trực tiếp tìm kiếm dựa vào cảm giác.
“Kỳ Tế…”
Giữa khu rừng cao lớn, thân ảnh mảnh khảnh tìm kiếm khắp nơi. Thiếu nữ xinh đẹp đưa mắt nhìn bốn phía, bước chân vội vàng.
…
Rốt cuộc, trước khi ánh chiều tà tan biến ——
Nàng tìm thấy hắn rồi.
Giữa những đám cây rậm rạp che dấu một mảnh đất trống trải.
Quan tài đen như mực lộ ra khỏi hố trời, thi thể tuấn mỹ nửa dựa trong đó, quỷ linh đứng ở một bên, giống như là… muốn tấn công chính mình!?
Giây lát sau, miệng vết thương trên thi thể lại bị xé rách lần nữa, máu tươi tuôn ra…
Cảnh tượng quỷ dị này quả thực đáng sợ vô cùng.
Đồng tử của Vân Khuynh hung hăng co rụt lại!
Linh lực lưu chuyển trong mắt khiến nàng nhìn thấy rõ ràng ——
Thứ thật sự khiến Quỷ linh tấn công, là “Khóa vạn quỷ” trên thi thể.
Nhưng hiện giờ Kỳ Tế tồn tại dưới hình dạng lệ quỷ, cơ thể và chấp niệm trước khi chết đã thành hình với khóa vạn quỷ.
Bởi vậy, Vân Khuynh biết, xiềng xích quỷ khí này sẽ hạn chế hắn phải ở lại trong Thánh Nặc.
Nhưng nàng lại chưa từng có ý định phá huỷ nó vì nàng biết —— nó là gắn bó duy nhất để Kỳ Tế có thể lấy thân quỷ tồn tại trên thế gian…
Nhưng hôm nay, loại này hành động cưỡng chế thoát khỏi trói buộc của người yêu này sẽ mang đến… hủy diệt của Thiên Đạo!
“Kỳ Tế!”
Trong chớp mắt, Vân Khuynh kêu lên, trong giọng nói hờ hững thường ngày, lần đầu tiên không thể kiềm nổi run rẩy.
Khoảnh khắc vừa dứt lời đó, rốt cuộc quỷ linh tuấn mỹ cũng quay đầu lại.
Kỳ Tế lẳng lặng nhìn nàng, một đôi quỷ mắt u ám khó lường.
Xa xa bốn mắt nhìn nhau.
Hắn nhìn thấy thân ảnh của thiếu nữ đang chạy tới, lại nhìn nàng bị kết giới chắn bên ngoài.
“Khuynh Khuynh.”
Quỷ linh yêu dã hơi cong huyết môi, nhẹ gọi Vân Khuynh một tiếng.
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, hiếm khi cầu xin: “Đừng mà…”. Nhưng sau một lát, lại tàn nhẫn nói: “Anh dựa vào cái gì mà dám tự ý quyết định bỏ lại em, tự mình tìm đường chết hả?”
Nhưng đã quá muộn.
Bởi vì nháy mắt vừa dứt lời kia, Kỳ Tế đã hoàn toàn chặt đứt xiềng xích dày đặc quỷ khí kia.
Giây tiếp theo, thiên địa biến sắc, tiếng sấm bỗng dưng vang lên.
“Ầm ầm ầm!”
Sấm sét đáng sợ đánh xuống, hướng tia điện phóng đi đúng là phía dưới quỷ linh ——
…Thiên Đạo chi phạt, tru trừ lệ quỷ!