Trước khi hắn công bố đáp án, Vân Khuynh đã tiêu hao hết tất cả kiên nhẫn.
Nàng không muốn chờ nữa, liền trực tiếp dùng hành động —— hướng Tiết Cận Sâm cầu một hồi âm.
Chỉ là lần này quá gấp gáp, nàng cắn rách môi mỏng của người đàn ông.
Vì thế, Vân Khuynh đưa lưỡi liếm tơ máu chảy ra, xốc mắt, khiêu khích bám lấy hắn.
Một giây sau.
Lại có một cỗ lực đạo đột nhiên đánh úp lại, người đàn ông cười nhẹ một tiếng, đảo khách thành chủ ôm nàng vào lòng.
Tiết Cận Sâm cúi đầu xuống, cùng Vân Khuynh hai trán chạm nhau.
Khoảng cách cực gần, thậm chí có thể miêu tả ra hình dáng tinh xảo của cô gái nhỏ.
Ánh mắt người đàn ông càng tối đen lại, thời điểm nàng còn chưa phản ứng lại, cúi người xuống, đoạt đi tất cả hô hấp của nàng.
“Phanh ——”
Động tác, khiến cho bàn phím bị rơi xuống đất.
Lúc này.
Kết quả cuối cùng được công bố.
Khu công bình bùng nổ hoa tươi cùng hoan hô, nhưng mà hết thảy, lại không thể khiến hai người chú ý nửa phần.
Môi lưỡi giao tiếp, hơi thở hai người giao hòa vào nhau, tiến hành một hồi giằng co hung ác mà mê tình.
Cơ thể dán sát vào nhau khiến cho cả hai đều nóng lên, nhưng, không có ai buông tay.
Rốt cuộc, tại nháy mắt sắp không thể hô hấp nổi, người đàn ông áp chế cảm xúc kịch liệt khó có được, chậm rãi buông lỏng cô gái nhỏ ra.
Mà trên mặt đẹp Vân Khuynh đỏ ửng một mảnh. Nàng hơi thở hổn hển, lông mi dài cong vút, hơi rung rung, hình thành bóng quạt mờ ảo.
Đèn bàn chiếu lên quanh thân cô gái, tỏa ra nhu hòa nhàn nhạt.
Mà Tiết Cận Sâm im lặng nhìn nàng, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp khó được chảy qua.
“Khuynh Khuynh.”
Tiếng nói khàn khàn từ tính trêu chọc nhân tâm.
Người đàn ông ánh mắt u trầm: “Đáp án của anh….”
Lời chưa hết.
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh lại nhấc mắt lên, ngón tay chặn lại môi mỏng của người đàn ông: “Hư.”
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt giảo hoạt.
“Anh trai phải thực hiện yêu cầu của em trước đã. Tới, bồi em diễn một chút.”
Tiết Cận Sâm nheo mắt lại, sờ không chuẩn dụng ý của cô nhóc này, lại vẫn như cũ dung túng mà đồng ý.
Vì thế, Vân Khuynh cười khẽ một tiếng, xoay người, cũng không biết lấy từ đâu ra hai phần “kịch bản”.
“Đây là?”
Người đàn ông ý vị không rõ tiếp nhận trang giấy, nàng liền che lời kịch lại.
“Đây là em viết đó, đồng nhân ‘Sở Thần’ và ‘Vân Phi’. Chúng ta cứ như vậy, ngẫu hứng đóng vai chính được không?”
Tiết Cận Sâm ngẩn ra trong nháy mắt khó có thể nhận ra. “Được.”
Vì thế, ngay sau đó.
Vân Khuynh ho nhẹ, nhân tiện nói ra “lời dẫn chuyện” ——
“Lễ thất tịch này. Đế Hậu tự mình bước lên lầu cao cung Hưng Khánh, cùng dân chúng bá tánh, cùng nhau thưởng thức pháo hoa….”
Trong hoảng hốt, thời gian phảng phất như về tới đêm đó tại kiếp trước..
Pháo hoa phóng cao trên không Hoàng thành, hắn và nàng sóng vai mà đứng.
Mà giờ phút này, người yêu của nàng nhìn kịch bản, giống như lúc ấy cất tiếng thở dài.
“Trẫm đã già rồi?”
Vân Khuynh ngước mắt nhìn người đàn ông, trong nháy mắt, phảng phất như xuyên qua thời gian nghìn năm.
Nàng tinh tế miêu tả mặt mày hắn.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ xa lạ ở một đời này, nàng vẫn có thể bắt giữ vài dấu vết tương đồng.
Vì thế, nàng khẽ mỉm cười, cũng lắc đầu giống kiếp trước: “Sao lại thế được?”
Hồi ức bộ dáng của mình hồi còn ở Sở Triều, Vân Khuynh nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Thần thiếp không phải cũng thế sao?”
Khi đó, màn đêm ánh trăng sáng, hai người giống như lúc này dán lại gần nhau.
Nàng cười khẽ hỏi hắn: “Chàng còn nhớ hai câu hoa mê đón ý nói hùa tại bữa tiệc ngắm hoa năm đó không?”
Nam tử nhướng mày: “Thiên bách bao biền tụy thành đóa, nhất khúc sanh ca hưởng thái bình.”
“Bạch như tuyên chỉ thanh như trúc, viên nguyệt chi thì phương đắc khai.” Vân Khuynh theo đó ứng lời, lại rầu rĩ cảm thán.
“Một đời này, đã qua ba mươi bảy năm.”
Người đàn ông nháy mắt ngẩn ra, theo bản năng ôm nàng vào lòng, mới nhàn nhạt đáp “Ừ”.
Vân Khuynh nở nụ cười nhợt nhạt ——
Rõ ràng kịch bản không hề viết, nhưng phản ứng của hắn, lại giống hệt dĩ vãng.
Vì thế, nàng cũng thuận thế vòng lấy cổ người đàn ông, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn.
“Chỉ là, thần thiếp một chút cũng không cảm thấy đủ.”
Vân Khuynh nhẹ giọng nói: “Có phải quá tham lam hay không?”
Mà hắn nhìn nàng chăm chú: “Không hề.”
Lúc này, ngoài cửa sổ bóng đêm thâm trầm.
Đột nhiên, có một chiếc xe ở bên ngoài chạy qua ——
Một chớp mắt kia, ánh sáng đèn xe cắt ngang phía chân trời, từng điểm sáng nhỏ phản xạ vào trong phòng.
Giống như khi đó, bông pháo hoa cuối cùng, nở rộ trên không trung.
Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên mí mắt nàng.
“Như vậy…. Chúng ta lại hứa với nhau một đời.”
Một câu “lời kịch” cuối cùng thốt ra.
Trầm mặc ở trong phòng lan tràn.
Cô gái nhỏ ôm lấy vòng eo hắn, vùi đầu vào trong cổ hắn.
Mà Tiết Cận Sâm rũ mắt, thần sắc khó lường.
Chỉ có cánh tay gắt gao giam cầm Vân Khuynh, mới lộ ra cảm xúc chân thật của hắn.
Thật lâu sau.
Hắn trầm giọng mở miệng.
“Khi anh viết Đại Sở Hoàng Triều, đã từng cho rằng đó là kiếp trước của anh.”
Vân Khuynh ngẩn ra trong nháy mắt, bỗng dưng nắm chặt góc áo người đàn ông.
Tiết Cận Sâm lại cười nhẹ.
“Chỉ là, nhiều năm như vậy, thứ anh không nhớ nổi càng nhiều, càng không tìm thấy ‘Vân Phi’ của chính mình.”
Vân Khuynh nhắm mắt, chui ra khỏi lồng ngực hắn.
“Vậy hiện tại thì sao?”
Người đàn ông vươn tay, mơn trớn gương mặt cô gái nhỏ.
“Thực xin lỗi, thứ anh không nhớ vẫn càng nhiều như cũ.”
Tiết Cận Sâm kéo mặt nàng lại, hai trán chạm nhau.
Giọng nói thấp thuần, phảng phất nện vào lòng Vân Khuynh.
“Nhưng anh biết, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, người yêu duy nhất của anh, lúc này đã ở trước mắt anh rồi.”
Nước mắt bị đầu ngón tay hắn lau đi, bên môi nàng vẽ ra độ cong xinh đẹp.
Vân Khuynh hơi hơi mở miệng. “Thực xin lỗi, em không đi tới trước mặt anh sớm hơn.”
Nàng bắt chước cách nói của hắn, lại nghiêm túc mà ưng thuận lời hứa.
“Không sao cả.”
“Bởi vì cho dù là bao nhiêu đời, bất kể có ký ức hay không, chúng ta chung quy sẽ đi tới trước mặt nhau.”
Ánh mắt người đàn ông càng sâu thẳm.
Mà nàng ở trong lồng ngực hắn, nhấc mắt lên, bốn mắt nhìn nhau.
Giống như mỗi một đời, nở rộ dịu dàng thắm thiết như tế thủy trường lưu.
Vì thế.
Giây tiếp theo.
Hắn cúi người, nàng ngẩng đầu —— hơi thở hai người lại lần nữa giao hòa, ấm áp mà triền miên.
*
Sau một lúc lâu.
Rời môi, Vân Khuynh dựa vào ngực người yêu: “Anh trai.”
“Ừ?”
Tiết Cận Sâm xoa xoa đầu nàng, trên tuấn nhan đã hoàn toàn khôi phục biểu tình nam thần cao lãnh ——
Về vấn đề xưng hô, thật ra hai người chẳng có chút rối rắm nào.
…. Khụ.
Này cũng coi như là….. tình thú hiểu rõ trong lòng mà không nói ra?
Lúc này, ánh mắt Vân Khuynh chuyển động, đột nhiên nhắc tới một chuyện khác.
“Hai câu hoa mê lần trước em nhắn tin cho anh, sao anh không trả lời gì cả?”
Từ phần “đối diễn” hôm nay xem ra, người yêu tuy rằng không có ký ức hoàn chỉnh.
Nhưng đối với những chi tiết hai người ở chung trước kia, rõ ràng cũng có điều xúc động.
Như vậy… Vài tin nhắn như đá chìm đáy biển lần trước, quả thực rất đáng nghi ngờ nha.
Nghe vậy.
Ánh mắt Tiết Cận Sâm hơi lóe, thân mình khó có được cứng đờ trong chớp mắt ——
Nhưng mà, sự thay đổi rất nhỏ này, vẫn bị Vân Khuynh nhạy bén bắt được.
Chẳng lẽ….
Nàng theo tác phong làm việc trước sau như một của người yêu mà tự hỏi một chút, bỗng nhiên có suy đoán.
Vì thế, Vân Khuynh che giấu ý cười bên môi, giả vờ lạnh mặt ngồi dậy. “Anh trai.”
“Anh không phải là… xóa tin nhắn của em rồi chứ?”
——————
PS. Viết đến đoạn đời trước lại muốn khóc, sao thế này?
Rõ ràng tui viết rất ngọt mà!!!