Vân Khuynh ngạc nhiên nâng mắt, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Một ít thế lực của nhà họ Kỳ, về sau, em cũng cần học cách xử lý giúp anh.”
“Em không cần!” Nàng gắt gao cắn môi, khó được chống đẩy kịch liệt: “Không buông tha được, vậy tự mình đi mà quản lý cho tốt!”
Người đàn ông lại câu môi, trầm giọng nói: “Nhưng mà, em là vợ anh nha.”
Nói, hắn nâng mặt nàng lên, hơi thở phun bên tai nàng. Trong cặp mắt đào hoa trống rỗng kia, tựa hồ lóe lên u quang thâm thúy.
“Không cần nghĩ quá nhiều. Em tiếp nhận nhà họ Kỳ, vậy về sau cũng chỉ có thể là người của anh.”
Kỳ Kiệt trầm thấp cười: “Anh không có vô tư như vậy.”
Vân Khuynh ngơ ngẩn dựa vào lồng ngực người đàn ông, theo bản năng nắm lấy góc áo hắn.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Thần sắc Kỳ Kiệt lại lãnh đạm trở lại, dùng ngữ khí kiên định chân thật đáng tin nói.
“Đi ra ngoài đi. Xe tiếp đón sắp tới rồi.”
Tiếp theo, hắn một chút một chút mà, thong thả đẩy nàng ra, cũng đem nàng….
Từ thế giới của mình…. bóc đi.
“Đi thôi, anh vẫn luôn ở phía sau em.”
Dưới “ánh mắt” của người đàn ông, Vân Khuynh chỉ cảm thấy thân thể mình phảng phất không chịu khống chế nữa —
Nàng xoay người qua.
Rốt cuộc, vẫn không đành lòng từ chối hắn.
Một bước, lại một bước…
Vân Khuynh bước về phía trước như du hồn, mà trên mặt nàng, nước mắt không ngừng tích tụ.
Một chớp mắt sắp ra khỏi vườn hoa —
Bỗng dưng, một âm thanh vang lên.
Nàng rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại — liền thấy người đàn ông xụi lơ trên con đường nhỏ, tựa hồ đã nhắm mắt lại.
Một khắc kia, nước mắt nhịn không được trào ra.
“Kỳ Kiệt!….”
Nàng bước về phía trước, ra sức chạy về bên cạnh hắn.
Rốt cuộc.
Nàng sắp tới trước người hắn rồi.
Nhưng mà, dưới chân lảo đảo một cái, thế nhưng ngã trên mặt đất.
Nàng trực tiếp quỳ xống trước người người đàn ông —
Ý thức cuối cùng còn sót lại của hắn, nghe được động tĩnh, tựa hồ không ủng hộ mà hơi hé miệng, lại trước sau không có lực để phát ra tiếng.
Mà nàng lại nở nụ cười. Bỗng nhiên, lấy từ trong quần ra một… khẩu súng màu đen.
Giấy tiếp theo.
Nhắm ngay nơi trái tim mình —
Âm thanh kiên quyết vang lên, trước ngực Vân Khuynh nở rộ đóa hoa máu sáng lạn!
Chỉ trong nháy mắt, thân mình nàng mềm nhũn, suy yếu ngã xuống trước người hắn.
Máu chảy ra từ vết thương cuồn cuộn không ngừng.
Vân Khuynh gắt gao cắn đôi môi đã trắng bệch, một chút tiến đến dựa vào người người đàn ông.
Một chớp mắt kia đồng tử Kỳ Kiệt mở rộng ra, ý thức của hắn đã dần dần biến mất.
Nhưng mà, tiếng súng cùng mùi máu tươi dày đặc, vẫn như cũ giúp hắn đoán được chân tướng.
Rốt cuộc, Vân Khuynh bò vào trong lồng ngực hắn. Người đàn ông dùng hết sức lực cuối cùng, ôm lấy nàng.
“Thật ngốc….”
Giọng nam nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, vang lên bên tai cô gái nhỏ.
Đúng vậy.
Trong ánh mắt thế nhân, nàng chính là một kẻ ngốc.
Rõ ràng, ở thế giới nhiệm vụ này, thân thể nguyên chủ khỏe mạnh vô lo.
Mà “di sản” Kỳ Kiệt lưu lại, cũng đủ để nàng một đời yên vui chết già.
Hiện giờ, “tuẫn tình” cùng hắn như vậy, thống khổ chết đi, lại phải lập tức lao tới nhiệm vụ sau, có lời chút nào không?
Nhưng mà, nàng lại cười rất hạnh phúc, nhẹ giọng nói: “Anh còn nhớ Điệp Ảnh và Tần Sâm không?”
“Em nghĩ, chúng ta may mắn hơn so với họ nhiều.”
Một cái chớp mắt kia, người đàn ông mới mơ hồ nhớ tới —
Ngày ấy tại phim trường, mặt trời chiều đã ngả về tây, hắn hỏi nàng, nàng có thể vì một người, mà làm ra lựa chọn quyết tuyệt như vậy không?
Mà nay, Vân Khuynh mới đưa ra đáp án tốt nhất.
“Chỉ là…. Em quá tham lam.”
Nàng dựa vào lồng ngực dần lạnh như băng của hắn, sức lực cũng tiêu tán đi: “Kỳ Kiệt…. hoặc là nói, Quân Mịch….”
Thân thể người đàn ông tựa hồ chấn động rất nhẹ.
Hắn quả nhiên cũng nhớ đến….
Vân Khuynh nỗ lực vẽ ra một nụ cười trên môi.
Thế giới trong mắt, đã thành một mảnh mơ hồ.
Cuối cùng, nàng phí sức lực cuối cùng, phun ra hai chữ.
“Kiếp sau….”
Van xin anh xuất hiện lần nữa, chờ em….
Nhưng mà, tiếng nói nhỏ bé yếu ớt, lại tiêu tán trong không khí.
Lúc này, ánh hoàng hôn tà tà chiếu xuống vườn hoa hồng, rải xuống trên người hai người.
Mà, tay của họ, còn gắt gao nắm lấy nhau.
Gió đêm thổi qua, mùi hoa ôn nhu rải đầy mặt đất. Nàng nghĩ, chờ đến lát nữa, hoặc là sáng mai, khi mọi người phát hiện ra bọn họ —
Họ vẫn sẽ như cũ duy trì tư thế ôm nhau như vậy.
Ái nhân của ta….
Một đời này, cho dù tới quan tài, Vân Khuynh cũng muốn cùng chàng, vĩnh viễn không chia lìa.
*
Nhưng mà, nửa khắc sau.
Trong vườn hoa hồng. Bỗng dưng, không gian chấn động!
Cho đến khi phương thiên địa này khôi phục bình thường lần nữa —
Đôi nam nữ vốn dĩ nằm trên mặt đất, đã tiêu tán không thấy tung tích.
Giây tiếp theo.
Trong hỗn độn, một tiểu thế giới, đột nhiên tán loạn thành vô số mảnh nhỏ!
*
Thế giới luân hồi.
Trong thiên địa rộng rãi, một mảnh trắng xoa.
Bỗng dưng, một chỗ không gian bắt đầu vặn vẹo.
Trong dòng khí, một hồn thể cô gái, được truyền tống tới.
Nhưng mà, hai tròng mắt của nàng, vẫn không mở.
Thế giới tĩnh mịch, một thanh âm kỳ quái lạnh băng đột ngột vang lên.
“Kiểm tra đo lường ký chủ đã tới thế giới luân hồi, truyền tống thành công.”
“Trong quá trình truyền tống, trình tự đo lường phát hiện lực lượng không rõ xâm nhập.”
“Đang kiểm tra.”
“Phán định: Tạo thành nguy hại đối với ký chủ.”
“Khởi động quá trình cài đặt sẵn.”
“Tẩy sạch ký ức của ký chủ, đã xong.”
……
Một lần nữa, Vân Khuynh tỉnh dậy từ trong bóng đêm.
Thế giới luân hồi vẫn là một mảnh hoang vu như cũ, quầng sáng hình trang sách đột nhiên mở ra trước mắt —
Tên họ: Vân Khuynh
Chủng tộc: Nhân tộc
Dung mạo: 89 ( tối đa 100)
Vũ lực: 10 ( tối đa 100)
Trí tuệ: 70 ( tối đa 100)
Linh hồn lực / tinh thần lực: 14 ( tối đa 100)
Kỹ năng: Súng ống toàn năng, âm thanh của tự nhiên
Đạo cụ: Không có
Giá trị khí vận: -99900
“Nhiệm vụ báo thù cho nguyên phối, thế giới cấp E ‘tinh quang mật ái’ đã xong. Đánh giá: Thông qua. Khen thưởng 1 điểm, ký chủ có thể thêm vào điểm thuộc tính. Độ hoàn thành: 73%, tương ứng khen thưởng 700 điểm tích lũy, ký chủ có thể đổi kỹ năng hoặc đạo cụ trong thương thành.”
“Nhiệm vụ thu thập khí vận, phán định công lược có hiệu quả. Mục tiêu là nhân vật thế giới cấp E, tương ứng tăng 200 điểm giá trị khí vận.”
Nhưng mà lần này, Vân Khuynh không lập tức chú ý đến tiến độ nhiệm vụ, ngược lại mở miệng nói —
“Từ từ. Vì sao về nhiệm vụ thu thập khí vận, ta không có chút ký ức nào?”
Tựa hồ yên lặng trong chớp mắt.
Âm thanh điện tử không hề có cảm tình lạnh lùng vang lên: “Ký chủ đã lựa chọn xóa ký ức.”
“Ồ?” Vân Khuynh hơi hơi mỉm cười: “Thì ra là thế.”
Nhưng mà, nàng rũ mi mắt, trong ánh mắt lại ẩn giấu —
Hơi lạnh thấu xương!
A.
Thật không nghĩ đến, hệ thống còn có chiêu thức ấy.
Giống như sửa lại tin tức về nguyên chủ nhiệm vụ vậy, tự tiện xóa bỏ ký ức của nhiệm vụ giả!
Mới vừa rồi.
Trong bóng đêm, lực lượng cắn nuốt kia, thậm chí thiếu chút nữa cường ngạnh cắn nát ý thức của mình!
Nhưng, vận mệnh an bài, một lực lượng khác không biết từ chỗ nào nhảy ra, bảo vệ nàng.
Vân Khuynh nhắm mắt, nội tâm ẩn ẩn có chờ đợi.
Là ngươi sao…
————
PS.
Cuối cùng cam đoan là HE, mấy thế giới tiếp theo cũng là HE đó ~
Không cho vứt bỏ tui, ôm chân~