Tiếng nói trầm mị mà lười biếng vang lên.
Khóe mắt Diệp Cẩn Huy như muốn nứt ra: “Là mày! Bùi Quân Mịch! Chúng mày, chúng mày là một giuộc!”
“Diệp Vân Khuynh, con tiện nhân này, thế mà cấu kết với người ngoài, làm hại nhà họ Diệp!”
Trong tiếng mắng của gã, ánh mắt Bùi Quân Mịch, đột nhiên lạnh xuống, âm u.
Hắn nhẹ nhàng buông tay cầm súng của Vân Khuynh.
Tiếp theo, nâng cánh tay lên.
Giây tiếp theo, chính xác lấy được cánh tay đang cầm ống tiêm của Diệp Cẩn Huy!
Dùng sức!
Tiếng “răng rắc” vang lên, hắn thế nhưng dùng tay không bẻ gãy tay đối phương!
Diệp Cẩn Huy quá đau gào rống, mồ hôi lạnh chảy trên trán, cơ bắp đều vặn vẹo.
Từ trước đến nay, gã luôn là người ngạo mạn tra tấn người khác, rốt cuộc cũng cảm nhận được thế nào là thống khổ khi bị tra tấn.
Mà, nhìn trò hề của gã, Bùi Quân Mịch chỉ cười lãnh lẽo khinh miệt: “Người phụ nữ của tôi, ông cũng dám động?”
Nói xong, hắn quay đầu lại, nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt mới khôi phục độ ấm.
“Công chúa của anh.”
Bờ môi Bùi Quân Mịch cong lên thành nụ cười mười phần tà khí, âm cuối hơi cao lên: “Em muốn xử lý thế nào?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Khuynh nhanh chóng đỏ ửng.
Nàng dời mắt đi, rơi xuống cái ống tiêm bị rơi trên mặt đất.
“Em nghĩ…” Trong mắt nàng hiện lên sắc bén, môi đỏ khẽ nhếch.
Có đôi khi, chuyện đời, là nhân quả luân hồi, báo ứng tự chịu.
*
Diệp Cẩn Huy điên rồi.
Nghe nói, là bị hai đứa con trái cương thường đạo lý làm cho phát điên.
Khi tin đồn này mới tản ra ngoài, rất nhiều người không tin.
Nhưng mà, theo lời thề son sắt của một đám “nhân chứng”, mọi người đều trầm mặc.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng thấy có lý.
Tuy Diệp Cẩn Huy đã đảm nhiệm chức vị gia chủ nhà họ Diệp nhiều năm, kinh qua nhiều sóng gió.
Nhưng, hai người con mình yêu quý nhất lăn cùng nhau, đả kích này, không thể nói là nhỏ, không thể khống chế được cảm xúc cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng mà, nếu Diệp Cẩn Huy thật sự không còn khả năng lãnh đạo, chẳng lẽ để Diệp Bỉnh Hiên xú danh lan xa lên thay?
Hay là, các nhánh khác của nhà họ Diệp, sẽ nhân cơ hội bắt đầu tranh đoạt quyền lợi?
Lập tức, các gia đình thượng lưu, tâm tư đều bắt đầu khởi động.
Thậm chí, có người đã tính toán hớp tí canh từ trong biến cố của nhà họ Diệp. Vì thế, các loại thám tử dò hỏi thật hư đều được điều động.
Sóng ngầm mãnh liệt.
Mà lúc này.
Tòa nhà cao tầng tập đoàn họ Diệp.
Trong phòng nghị sự tầng 23, những người có liên quan ngồi ở giữa, sắc mặt ngưng trọng.
“Diệp Vân Khuynh! Tiện nhân, mày nói đi, có phải mày làm gì cha rồi không?”
Diệp Bỉnh Hiên luôn luôn tuấn nhã phong độ, giờ phút này đỏ con mắt.
Gã đập tay lên bàn ngồi dậy, nhìn cô gái đang ngồi trên vị trí lãnh đạo, thần sắc tàn nhẫn vặn vẹo.
Mà ở bên trái hắn, Diệp Âm Âm cắn chặt môi dưới, sắc mặt trắng bệch, ngón tay trên đầu gối không ngừng run run.
Không, tại sao, tại sao lại có thể như vậy?
Cô ta không tin, cha có thể thông báo một tin vớ vẩn như vậy?
Để quyền thừa kế lại cho Vân Khuynh, mà chỉ cho bọn họ 1000 vạn?
Nhất định là có vấn đề…
Nghĩ, Diệp Âm Âm cũng bất chấp trường hợp, run giọng khóc nấc lên.
“Không, cha sẽ không đối xử với con như vậy…”
Cô ta vừa khóc, Diệp Bỉnh Hiên đang rít gào liền xoay người, trấn an nói.
“Âm Âm, em đừng nghĩ loạn. Thông báo gì chứ, đều do tiện nhân này giở trò quỷ, cha làm sao có thể đối xử với em như vậy được…”
Còn chưa nói xong, đã bị tiếng cười nhạt đánh gãy.
“A.” Vân Khuynh nhàn nhã dựa vào ghế, rốt cuộc mở miệng: “Em cũng thấy kỳ quái nha.”
“Chuyện tốt của hai người, xa gần đều biết cả rồi, thậm chí khiến cha đã già rồi phải vào bệnh viện tâm thần.”
“Hiện giờ, lại không tự mình tỉnh lại, còn đổi trắng thay đen, bôi nhọ em, hành vi này, thật làm người ta mở rộng tầm mắt.”
Vừa nói, nàng không chút để ý gợi môi, cũng vừa lòng khi nhìn thấy thần sắc hai người kia càng ngày càng khó coi.
A.
Nàng đương nhiên biết, Diệp Cẩn Huy căn bản không ngại hai anh em họ loạn luân.
Bởi vì, chuyện dơ bẩn kia, gã cũng có một chân…
Nhưng, đây lại là chuyện 4P không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Chẳng lẽ, bọn họ lại kéo ra làm chứng?
Vân Khuynh rũ mắt cười nhạt, thấy hai người á khẩu không trả lời được, thong thả ung dung nói tiếp.
“Nhưng mà, bệnh của cha đúng là tới rất kỳ lạ. Em nghĩ, không phải có người sau khi chuyện gièm pha bại lộ, vì quyền thừa kế, chó cùng rứt giậu làm đấy chứ?”
“Mày…!”
Một câu ám chỉ vừa thốt ra, Diệp Bỉnh Hiên giận dữ vỗ bàn, khuôn mặt tuấn tú, giờ dữ tợn như ác quỷ!
Nhưng mà, không đợi gã kịp nói gì, một giọng nói già nua đã không khách khí vang lên: “Bộ dáng gì đây!”
Quay đầu nhìn lại, là vài ông lão quắc thước sắc mặt chán ghét nhìn lại đây.
Là các vị tiền bối các nhánh của nhà họ Diệp.
“Nếu trước khi gia chủ phát bệnh đã để lại di chúc,” ông lão gầy gò vừa mở miệng tiếp tục nói: “Theo tôi thấy, làm theo mới đúng.”
“Tán thành.”
“Tán thành.”
“Tôi cũng không có dị nghị gì.”
……….
Trong ánh mắt không thể tin được của Diệp Bỉnh Hiên và Diệp Âm Âm, các đại biểu các nhánh của gia tộc họ Diệp, nhất trí thừa nhận cái gọi là “di chúc” kia!
“Cảm ơn các vị đã duy trì,” Vân Khuynh cười khéo léo, hơi gật đầu, “Kinh nghiệm của cháu còn nông cạn, về sau, còn phải dựa vào mọi người giúp đỡ.”
“Không dám, không dám.”
“Tôi thấy đại tiểu thư là người thông minh, tất nhiên sẽ nâng tập đoàn họ Diệp lên tầm cao mới.”
……….
Lập tức, trong phòng họp, tiếng khen ngợi vang lên không ngừng.
Diệp Âm Âm ngã ngồi trên ghế, mặt cắt không còn một giọt máu.
Diệp Bỉnh Hiên cũng yên lặng, không hề rít gào, chỉ là ánh mắt nhìn Vân Khuynh là sát ý ngập trời.
Nhưng.
Đại thế đã mất.
Vài giây sau, gã đột nhiên xoay người, kéo Diệp Âm Âm, âm trầm liếc Vân Khuynh lần cuối cùng, định rời đi —
“Từ từ.”
Giọng nữ thanh thoát vang lên sau lưng họ.
Diệp Âm Âm lập tức quay đầu, trong đôi mắt đẹp có chờ mong. Mà ánh mắt Diệp Bỉnh Hiên lại hung ác nham hiểm.
Vân Khuynh cong môi, kéo lên một độ cong ác ý.
Nàng rút ra một tấm chi phiếu, nâng tay, thong thả ung dung ném về phía hai người.
“1000 vạn của hai người.”
*
Mấy giờ sau.
Vân Khuynh đứng trước phòng hội nghị, mỉm cười tiễn vị cổ đông cuối cùng đi, mới thở phào một hơi, thả lỏng người.
Nàng quay đầu lại, vừa định khép cửa, cả người đã bị người ôm vào trong lòng.
Dưới hơi thở sạch sẽ quen thuộc vây quanh, Vân Khuynh cũng không phản kháng, ngược lại tự nhiên ngả vào lồng ngực đối phương.
“Biểu hiện vừa rồi rất xuất sắc.”
Giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên, nàng vùi đầu bên cổ hắn, cười xinh đẹp.
“Ừm, cũng nhờ ngài Bùi đây cất công dạy dỗ.”
Ánh mắt trời từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên bờ má Vân Khuynh.
Người đàn ông nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng.
“Tiểu hồ ly. Lại có ý đồ xấu gì?”
Vân Khuynh câu môi, cười thần bí.
“Anh đoán xem.”
Nàng nâng tay, nhẹ nhàng phủ lên mắt Bùi Quân Mịch.
Đừng kinh ngạc, boss của em.
Báo thù, bây giờ mới bắt đầu…