Tống Trần Trạch cả kinh, chưa thấy rõ người tới, bảo tiêu phía sau hắn ta dùng chút lực.
“Tê –“
Hắn đau đến cong eo.
Tống Trần Trạch cúi đầu, trong tầm mắt mơ hồ, dường như có bóng mờ của một người đàn ông.
Mà cây gậy đối phương sử dụng, quen mắt đến kỳ lạ.
Này…
Trong lòng hắn ta nghi hoặc không rõ, đây không phải là ‘đạo cụ’ biểu diễn bài đầu tiên của Cố Vân Khuynh sao?
Người đàn ông này và Cố Vân Khuynh, quan hệ sau đến mức nào…
Chỉ là, không đợi Tống Trần Trạch tự hỏi nguyên nhân khác người, người tới vung tay lên, ý bảo —-
Bảo tiêu phía sau ngang nhiên bẻ thẳng người hắn ta.
Giây tiếp theo.
Một lực đạo đánh úp lại, hung hăng bóp chặt yết hầu hắn ta!
“Ách…”
Tống Trần Trạch hoảng sợ trừng lớn mắt, cơ bắp trên mặt nhăn lại!
Người đàn ông xa lạ lạnh lùng, dễ như trở bàn tay nắm giữ tính mạng hắn ta, ánh mắt nhìn tới, giống như nhìn người chết, đạm mạc không hề có tia tình cảm nào.
Lần đầu tiên, Tống Trần Trạch cảm nhận được cảm giác gần cái chết đến thế…
Không, không!
Hắn ta dùng sức giãy giụa. Phía sau, bảo tiêu sớm đã buông lỏng tay.
Nhưng, dưới lực tay đáng sợ của người đàn ông, Tống Trần Trạch chỉ giãy giụa phí công!
Khóe mắt hắn ta như muốn nứt ra, gân xanh nổi lên!
“Anh, anh buông Trần Trạch ra….!”
Người đàn ông này vừa vào cửa, Liên Thi Ngữ đã bị khí tràng của người kia chấn trụ.
Lúc này, nhìn thấy tình thế mất khống chế, cô ta mới phản ứng lại!
Tiếp theo, giẫm chân, muốn xông lên. Đáng tiếc, người mặc áo đen đang giữ chặt Liên Thi Ngữ, không hề có ý buông cô ta ra.
Bởi vậy, cô ta chỉ có thể khô cằn kêu to.
“BOSS.”
Bỗng dưng, một giọng nữ thánh thót vang lên.
Vân Khuynh đứng dậy, vài bước đến gần ‘hiện trường sự cố’.
Nàng nhẹ nhàng kéo cánh tay người đàn ông.
Giây tiếp theo.
Kỳ Kiệt đột nhiên buông lỏng tay.
“Khụ, khụ,…”
Được giải thoát, Tống Trần Trạch tê liệt ngã trên mặt đất, sắc mặt xanh trắng, không ngừng thở hổn hển.
“Trần Trạch, Trần Trạch! Anh không sao chứ?”
Thần sắc Liên Thi Ngữ nôn nóng, gọi thất thanh, chỉ là tay chân bị trói buộc, biểu hiện giậm chân kia, có chút buồn cười.
Mà Tống Trần Trạch, lúc này cũng không để ý đến cô ta.
Ngược lại, hắn ta ngẩng đầu, nhìn Vân Khuynh đang ‘cầu tình’ vì mình, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Cô ấy vẫn nhớ mình…
Không ngờ, hắn ta còn chưa cảm khái xong, Vân Khuynh đã nhíu mày nói với Kỳ Kiệt.
“Hà tất phải vì loại người này mà làm bẩn tay?”
!!!
Lập tức, Tống Trần Trạch cảm thấy máu trào lên cổ họng, nhổ không ra, nuốt không xuống.
Sắc mặt hắn ta biến ảo, có thể nói khó coi tới cực điểm.
Mà Kỳ Kiệt nghe vậy, biểu tình lại thu liễm một ít. Ít nhất, không lạnh băng như vừa rồi.
Vân Khuynh khẽ cười ra tiếng, xem như không thấy cái liếc mắt của hai người kia, chỉ nói.
“Ngài là thân phận gì, tự mình đối phó bọn họ, không phải tự làm giảm giá trị con người sao?”
Lời này của nàng, là trêu chọc, cũng là nhắc nhở.
Rốt cuộc, ‘báo thù’ cho nguyên chủ, là nhiệm vụ của mình.
Nếu để BOSS giết chết người như thế, một là không biết hệ thống có chấp nhận không, hai là tiện nghi cho bọn họ.
Dao cùn cắt thịt, mới là đau nhất.
Thống khổ mà Liên Thi Ngữ và Tống Trần Trạch cho nguyên chủ, chỉ đơn giản chết, không đủ để hoàn lại.
Huống chi, Liên Thi Ngữ là ‘khí vận chi nữ’, xử lý quá dễ dàng, đối với Kỳ Kiệt…
Có lẽ sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Nàng…. không muốn để hắn mạo hiểm.
Đương nhiên, ý nghĩ sau cùng, Vân Khuynh tuyệt đối sẽ không nói với vị BOSS này.
Bởi vậy, Kỳ Kiệt chỉ cho rằng nàng không muốn hắn nhúng tay vào việc này.
Hắn đạm mạc liếc nàng một cái.
Giây tiếp theo, ngón tay thon dài vừa động, đem găng tay bên vừa bóp chặt Tống Trần Trạch ném đi —
Không hề lưu luyến mà ném.
Ghét bỏ chói lọi.
Xứng với lời nói “bẩn tay” vừa rồi của Vân Khuynh, rõ ràng là coi Tống Trần Trạch thành đồ vật gì dơ bẩn.
Thấy vậy, thần sắc Tống Trần Trạch càng thêm khó coi.
Nhưng, vừa rồi bị Kỳ Kiệt uy hiếp, hắn ta giận mà không dám nói gì, khuôn mặt vốn tuấn nhã vặn vẹo tới cực hạn, trông như ác quỷ.
Liên Thi Ngữ luôn chú ý đến hắn ta trông thấy, cũng hoảng sợ.
Nhìn người đàn ông bên cạnh Cố Vân Khuynh, tuy rằng đáng sợ, nhưng xác thật tuấn mị tuyệt luân. Mà quyền thế, chỉ cần nhìn đoàn bảo tiêu này, liền có thể đoán được bối cảnh sâu bao nhiêu!
Liên Thi Ngữ âm thầm cắn răng. Cố Vân Khuynh lúc nào cũng núp sau bóng của cô ta, làm sao có thể trèo lên nhân vật như vậy?
Không!
Người đàn ông này nhất định bị ả ta che mắt!
“Cố Vân Khuynh, cô có nhớ đại ân của nhà họ Liên không? Mấy năm nay, cha tôi đối đãi với cô thế nào, cô… “
Liên Thi Ngữ không chịu cô đơn mở miệng, trong giọng nói, tràn đầy căm phẫn.
Nhưng mà, không đợi cô ta nói xong, Vân Khuynh đã lạnh lùng đánh gãy —
“Ơn dưỡng dục của nhà họ Liên, tôi đương nhiên không quên. Cố Vân Khuynh bồi cô một cái mạng, còn chưa đủ sao?”
Nàng nói, bỗng nhiên lạnh xuy một tiếng: “Nhưng còn thứ cha cô thiếu nhà họ Cố, không biết ông ta còn nhớ rõ hay không?”
“Cái gì, có ý gì?”
Liên Thi Ngữ khó hiểu, nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo của Vân Khuynh, bỗng dưng cảm thấy sợ hãi.
Vân Khuynh nhướng mày cười lạnh: “Vấn đề này, cô có thể trở về hỏi cha cô.”
Nói xong, nàng cũng không có lòng cãi cọ với hai người này, chỉ quay đầu nói với Kỳ Kiệt: “BOSS, chúng ta…”
Kỳ Kiệt lại ánh mắt khó lường liếc nàng một cái, xoay người đi trước.
Một hàng bảo tiêu áo đen cũng theo đó rời đi.
Này……
Là không kiên nhẫn sao?
Nhiều ngày ở chung, lại có ‘người tương tự nọ’ đối chiếu, Vân Khuynh sớm đã thăm dò được tính cách của hắn.
Người đàn ông kia chỉ cao lãnh nhìn nàng một cái, nàng lại nhạy cảm bắt được cảm xúc trong đó.
Có chút cảm giác buồn cười.
Và… rất đáng yêu?
Nhưng mà, trong mắt Tống Trần Trạch và Liên Thi Ngữ, lại là người đàn ông kia không hài lòng với Vân Khuynh.
“A, Cố Vân Khuynh, xem ra kim chủ cô leo lên cũng không coi trọng cô lắm nhỉ… “
Liên Thi Ngữ mừng thầm mà châm chọc nói.
Mà Tống Trần Trạch, lại nhăn mày, vẻ mặt lo lắng nói: “Vân Khuynh, người đàn ông kia không dễ chọc, em….”
“Không nhọc hai vị lo lắng.” Vân Khuynh nhăn mày, thật sự chịu không nổi được kiểu tự cho là đúng của hai người này.
“Hai người sẽ không cho rằng, ngáng chân tôi trong lúc thi ‘Lóe Sáng Tân Thanh’, tôi không biết đấy chứ?”
Nàng nheo mắt, lạnh lùng liếc bọn họ.
“Tất cả những gì hai người đã làm với Cố Vân Khuynh, tôi sẽ đòi lại gấp bội.”
Môi đỏ Vân Khuynh cong lên, nhìn hai người đang tròn mắt không thể tin, đưa ra lời tuyên cáo cuối cùng.
“Đêm nay, chỉ là bắt đầu.”
Nói xong, nàng quay người lại, lưu loát đuổi theo Kỳ Kiệt.
Thật là.
Thế nhưng đi nhanh như vậy……
*
Dọc đường quay trở về, Vân Khuynh ngồi xoát di động.
Lúc này, trên mạng đã sớm nổ tung.
Trận chung kết ‘Lóe Sáng Tân Thanh’ áp dụng hình thức phát sóng trực tiếp, có lẽ ban đầu ban tổ chức muốn hố nàng một phen, không nghĩ tới, lại lấy đá đập chân mình.
Sự kiện đang không ngừng lên men. Weibo, Hải Giác, tieba, toàn bộ bị việc này chiếm lĩnh.
Toàn bộ antifan của Liên Thi Ngữ đều nhảy ra, một ít điểm đáng ngờ đều bị moi móc ra, không biểu diễn ngẫu hứng, cũng không chơi nhạc cụ.
Đồng thời, màn biểu diễn lúc Cố Vân Khuynh mới tham gia ‘Lóe Sáng Tân Thanh’ bị đào ra lần nữa, nhất nhất xác minh. Là ‘Tiểu Liên Thi Ngữ’, hay căn bản chính là chánh chủ?
Còn có màn biểu diễn dục hỏa trùng sinh kinh diễm của nàng, quan hệ với nhà họ Liên, vì sao hiến cốt tủy cho Liên Thi Ngữ?
Cùng với người đại diện Tống Trần Trạch, hai người đến cùng có quan hệ gì?
Tấm màn đen của ban tổ chức che dấu điều gì?
……….
Buổi tối này, có quá nhiều bạo điểm. Huống chi, mỗi một việc, đều chọc mắt người như thế!
Chỉ là, rốt cuộc chứng cứ không đủ. Bởi vậy, hiện giờ cách nói hai bên, tranh chấp không ngớt.
Vân Khuynh hít một hơi.
Quả nhiên, còn chưa đủ.
Bước tiếp theo, phải bắt đầu từ đâu…
“Xuống xe.”
Bỗng dưng, âm thanh lạnh băng vang lên, đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Vân Khuynh nâng mắt, lại thấy Kỳ Kiệt đạm mạc liếc mình.
Nhưng, nàng lại mạc danh cảm thấy……
“Ngài đang giận?” Vân Khuynh nhoẻn miệng cười.
Tuy rằng, cũng không biết mình chọc phải lôi điểm nào của hắn.
Kỳ Kiệt nheo mắt, lạnh lùng thốt —