Chí Tiềm Long càng ngạc nhiên.
Hả?
Không phải bọn họ đến để tiếp thêm sức mạnh cho mình sao?
Sao lại bỏ đi rồi?
Bọn họ đến đây với mục đích khác sao?
Nhìn theo hướng mà Cố Hạn Vũ và những người khác đi đến.
Tim Chí Khiếu Văn như sắp nhảy lên cổ họng đến nơi.
Lẽ nào con gá mình nói đúng rồi?
Ông ta nhìn chằm chằm vào Chí Nam Yên.
Hai mắt Chí Nam Yên sáng ngời, trên mặt tràn đầy tự tin cùng kiêu ngạo.
Hàng nghìn người ở đây đều nhìn chằm chằm vào mỗi chuyển động của mười mấy người trong đám Gố Hạn Vũ.
Mười mấy người trong đám Cố Hạn Vũ nhanh chóng bước đến trước mặt Diệp Quân Lâm, sau đó tất cả đều quỳ xuống.
Tất cả người của Đảng Thái Tử Việt Nam đều quỳ xuống trước mặt Diệp Quân Lâm, cùng nhau hét lên: “Đảng Thái Tử Việt Nam gặp ông chủ!” Giọng nói vang lên khắp khán đài, giống như sấm sét trên bầu trời.
Lúc này, tất cả mọi người im lặng.
Như thể thời gian vẫn còn, nhưng không gian đã bị đóng băng.
Mọi thứ đều đóng băng vào lúc này.
Chí Tiềm Long ngẩn người.
Chí Đông Phương ngẩn người.
Chí Khang Dũng chất lặng.
Hàng ngàn người nhà họ Chí đều sững sờ.
Mọi người đều giống như bị sét đánh.
Bị đánh đến nỗi bên ngoài cháy xém bên trong vỡ vụn.
Cha con Chí Khiếu Văn ở rất gần, Chí Khiếu Văn nhìn thấy cảnh tượng này ở khoảng cách gân như vậy, máu cung cấp lên não không đủ nên ngã thẳng xuống đất.
May mắn thay, Chí Nam Yên đỡ được ông ấy.
“bùm!” Lúc này, có ai đó không thể chấp nhận được sự thật này đã ngã xuống đất kèm theo một tiếng động lớn.
Âm thanh này đưa mọi người trở về thực tại.
Từng người một bắt đầu phản ứng.
“Hộc hộc..
” Hầu như tất cả mọi người đều thỏ hồng hộc.
Không thể tin được! Thế giới như sụp đổi Dù thế nào bọn họ cũng không thể chấp nhận cảnh tượng trước mắải…
Đảng Thái Tử Việt Nam thực sự quỳ gối xuống trước mặt Diệp Quân Lâm sao? Đây…
là chuyện gì vậy? Đây có phải là đứa con hoang đó không? Đây vẫn là tên côn đồ đó sao? Đây vẫn là tên tội phạm đã ngồi tù sáu năm sao?.
Danh Sách Chương: