“Bây giờ, các người còn dám nói những thứ này là của các người sao?”
“Không không không không…”
Ba người Phùng Tử Thạc lập tức lắc đầu.
“Chuyện năm xưa tôi sẽ không truy cứu quá kĩ! Nhưng đồ thuộc về tôi, nhất định tôi phải đòi lại! Dù chỉ là công hạng ba! Đây cũng là thứ thuộc về tôi! Là sự khẳng định của một người quân nhân!”
“Nam Phương, thu lại tất cả huân chương này! Ngoài ra, thu hồi tất cả những thứ ba người họ đã có được nhờ vào số huân chương này những năm gần đây!”
Diệp Quân Lâm mệnh lệnh.
“RõI”
Nam Phương lập tức làm theo.
“Các người không đáng làm quân nhân!”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.
Cuối cùng, ba người Phùng Tử Thạc bị đuổi ra ngoài!
Những người khác run lẩy bẩy.
Mục đích chủ yếu của tụ họp chiến hữu này là thương thảo chuyện nghênh tiếp Tân Uyên.
Nào biết, thế mà chiến thần Côn Luân lại xuất hiện.
Cuối cùng họ cũng hiểu, tại sao Tân Uyên ở chiến khu Tây Cảnh lại tới thành Kim Lăng ở chiến khu Nam cảnh.
Bây giờ, họ có đáp án rồi.
Tần Uyên đến vì chiến thần Côn Luân ở đây.
“Mọi người đừng căng thẳng! Tôi còn có một chuyện! Võ Tiêu nói cho mọi người đi Diệp Quân Lâm nói.
.
Truyện Sắc
Võ Tiêu cười nói: “Thực ra ông chủ đó của tôi chính là thủ trưởng! Tôi là vệ sĩ của phu nhân thủ trưởng!”
“Tôi cũng sẽ nói rõ mục đích, gần đây, tôi chuẩn bị lập một đội vệ vĩ giỏi cho tập đoàn Minh Cường! Nếu như mọi người có thể tham gia thì tốt quá!”
“Tôi đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Mọi người ai ai cũng ào ào đứng ra.
Có thể làm việc cho chiến thần Côn Luân, mong còn không được.
“Tôi không cần lương!”
Có người nói.
“Không được, lương thì phải có, theo tiêu chuẩn của tập đoàn Minh Cường! Yêu cầu duy nhất là lấy tác phong cứng rắn của mọi người để bảo vệ tập đoàn Minh Cường là được!”
Sau khi quyết định chuyện này, tâm trạng Diệp Quân Lâm rất tốt.
Như thế, sự an toàn của công nhân viên tập đoàn Minh Cường đã được giải quyết.
Diệp Quân Lâm và Nam Phương rời đi, không làm phiền buổi tụ hội nữa..
Danh Sách Chương: