Nhịn!
Tiêu Dật Luân cắn răng, cúi đầu nói: “Xin lỗi!”
“Xin lỗi!”
Đám người Vương Thước cũng xin lỗi.
Lô Minh Giai cũng xin lỗi: “Xin lỗi! Tôi không nên không tôn trọng các anh!”
Mấy bảo vệ có cảm giác, thụ sủng nhược kinh.
Những minh tinh, đạo diễn lớn này lại xin lỗi họ?
“Không sao không sao…”
Mấy người vội vàng xua tay.
Diệp Quân Lâm nhìn ông Trương bảo vệ, nói: “Đi, tát cậu ta một cái!”
“Hả?”
Ông trương bảo vệ ngây ngắn cả người.
“Vừa nãy cậu ta cầm tiền đập vào ông, ông tát cậu ta một cái không quá đáng chứ?”
Diệp Quân Lâm nói
Lô Minh Giai phẫn nộ nói: “Diệp Quân Lâm, anh đừng có mà khinh người quá đáng!”
“Đi, tát cậu ta một cái!”
Diệp Quân Lâm chợt cao giọng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà ông Trương bảo vệ đi về phía Lô Minh Giai.
Lô Minh Giai rất là phẫn nộ.
Nếu mà bị bảo vệ bạt tai, cậu ta còn lăn lộn thế nào được nữa?
Tiêu Dật Luân và Vương Thạc giữ chặt Lô Minh Giai, nháy mắt với cậu ta, ý bảo cậu ta đừng cử động.
“Đánh!”
Nghe được mệnh lệnh của Diệp Quân Lâm.
Ông trường bảo vệ hung hăng tát một cái vào mặt Lô Minh Giai.
Nhất thời, đầu óc Lô Minh Giai quay cuồng, trước mắt toàn là sao, nửa bên mặt hoàn toàn tê tái, mát cảm giác Ngay sau đó, chính là một cơn đau giống như kim đâm ùa vào.
Tắt cả mọi người đều ngây ngốc.
Đại minh tỉnh Lô Minh Giai bị một bảo vệ tát.
Lô Minh Giai nhìn chòng chọc vào ông Trương bảo vệ và Diệp Quân Lâm, ánh mắt như ăn thịt người.
Nhục nhất Qúa là nhục nhã!
Diệp Quân Lâm lạnh giọng nói: “Cậu có phục không?”
“Tôi… Tôi phục, tôi cầm tiềm ném vào ông ấy, ông ấy tát tôi một cái, rất công bằng!”
Lô Minh Giai nghiền răng nghiền lợi, mỗi mỗi chữ đều bật ra từ trong kẽ răng.
“Tốt, các cậu có việc gì? Không phải đã từ chức rồi sao?.
Danh Sách Chương: