“Không phải à, đoạn đường này rất dễ gặp tai nạn đó! Anh ta còn dám tăng tốc? Đồ điên!”
“Lái qua đoạn cua kia, nếu mà là xe thể thao thì còn có hy vọng, chiếc xe thương vụ kia á? Đùa gì chứ?”
Lamborghini và Ferrari bắt đầu giảm tốc, họ muốn đi qua khúc cua một cách chắc chắn.
Nhưng chiếc Audi phía trước càng ngày càng tăng tốc, sắp đi vào khúc cua.
“Thế này này toi rồi! Kết quả ít nhất là hỏng xe người chết!”
“Tiêu Thắm đáng thương, cô ấy xinh như vậy mài”
Ngay cả Trương Đông Húc cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“AI”
Nhưng ngay sau đó, mọi người đều có loại cảm giác, điên mắt.
Chỉ thấy chiếc Audi cua một đường xinh đẹp, đi qua khúc cua với dáng thần long vẫy đuôi.
“Cái gì?”
“Như này cũng được á?”
Mấy người trợn tròn mắt.
Trong xe Audi.
Diệp Quân Lâm cười cười: “Tiêu Thắm, có thể mở mắt rồi!”
Sau khi Tiêu Thắm mở mắt, cô phát hiện chiếc xe đang vững chãi chạy trên đường thẳng.
Đi qua khúc cua vừa nãy rồi á?
Tiêu Thắm kinh ngạc.
Con đường có rất nhiều khúc cua, Diệp Quân Lâm vẫn không giảm tốc.
Trên đường thẳng, bắt kể tính năng của chiếc Audi có tốt đến đâu thì cũng không thể bằng được xe thể thao.
Nhưng có rất nhiều khúc cua, Diệp Quân Lâm vẫn không giảm tốc.
Cho nên, chẳng mấy chốc anh đã bỏ xa hai chiếc xe thể thao phía sau.
Hai chiếc xe thể thao đuổi cả nửa ngày, cuối cùng ngay cả bóng dáng của chiếc Audi cũng không thấy.
“Đù mé?”
Trương Đông Húc kinh ngạc.
Anh ta thường xuyên tham gia các câu lạc bộ đua xe.
Nhưng chưa bao giờ gặp tay đua giỏi như này.
“Tìm anh ta cho tôi! Tôi nhất định phải dụ dỗ anh ta sang đây!”
Trương Đông Húc nói.
Rất nhanh, hai người Diệp Quân Lâm đã tới nhà họ Triệu.
Vừa gặp Tiêu Thắm, người nhà họ Triệu vui cười hớn hở.
Nhưng nhìn thấy Diệp Quân Lâm, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hai ông bà cụ Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan nể mặt thuốc lá và rượu đặc biệt của Diệp Quân Lâm nên mới lên tiếng chào hỏi Diệp Quân Lâm.
“Hai cụ, thuốc lá và rượu đặc biệt có đủ không?”
Diệp Quân Lâm mỉm cười hỏi.
“Đủ! Đủ cho mấy năm luôn!”
Triệu Kiến Quốc trả lời.
Đám người Triệu Học Thành trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm.
Tiêu Nhược Mai còn hừ lạnh nói: “Triệu Viễn người ta kéo.
một xe tới, có thể không đủ sao?” Mình hết chương, tới chiều mình làm xong lên tiếp nhé! mong cả nhà thông cảm!.
Danh Sách Chương: