Vậy thì tại sao không làm điều đó?
Nhưng sau tất cả, đó là một nhóm nhỏ người chạy trốn khỏi Lạc Việt.
Hầu hết mọi người vẫn sẵn sàng ở lại mảnh đất này. Ngay cả khi chết.
"Những kẻ phản bội! Tất cả đều là những kẻ phản bội!” Động thái này khiến nhiều người dân Lạc Việt không hài lòng.
Nhưng không có cách nào.
Chỉ có thể nhìn họ rời đi.
Giang Bắc.
"Các người thật sự muốn rời đi?”
Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thăng chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Ông bà nội, hại người cũng đi cùng đi! Nước Chiến Ưng tốt hơn nhiều so với ở đây!”
"Các người vẫn không hiểu tình huống sao?
Lạc Việt nhất định thua! Mau chạy đi! Hưởng thụ cuộc. sống không tốt hơn sao?”
Hóa ra là Trương Phúc Long và Trịnh Quân Nga muốn rời khỏi Lạc Việt.
Ngoài ra còn có Lý Hồng Thắng, Lý Hồng Hải và Lý Hồng Phúc cũng đều muốn rời đi.
Thậm chí Cao Văn Sinh còn tìm được bạn trai ở Chiến Ưng.
Bây giờ họ đã nhận được giấy thông hành từ nước Chiến Ưng.
Nước Chiến Ưng còn đặc biệt cử một chiếc máy bay đến đón họ.
Lý Văn Chấn và bà cụ không thể thuyết phục họ.
"Con cháu bất hiếu! Các người không thể bao giờ bằng Diệp Lâm Quân và Trịnh Nguyên được.
Ngô Thị Lan tức giận quát to.
Trịnh Nguyên và những người khác đổ máu trên tiền tuyến, nhưng nhóm người này lại phản bội Lạc Việt, gia nhập người khác.
Cuối cùng, họ đã lên chiếc chuyên cơ.
"Ông bà sẽ có một ngày phải hối hận!” Cuối cùng, chiếc chuyên cơ đã cất cánh và rời khỏi Lạc Việt.
Đám người Trương Phúc Long nở nụ cười.
Họ sắp bắt đầu cuộc sống lý tưởng của mình...
Kẻ ngốc mới ở lại Lạc Việt.
"Con cháu bất hiếu!" Lý Văn Chấn, và bà cụ rống lên. Mặc dù mấy người già cũng không thể chịu đựng nổi. Nhưng trước đại nghĩa thì vẫn có thể khuất phục được. Chạy trốn vùng đất dưới chân, là kẻ phản bội, bị mọi người sỉ nhục, chọc ngoáy, bọn họ không làm được. "Đám con cháu bất hiếu này đã chuyển hầu hết tài sản
của chúng, hơn nữa các tài nguyên đặc biệt mà thành Vô Song trao cho chúng ta cũng trộm đi! Tức chết mất! Thật là đáng xấu hốt" Thế hệ trước cảm thấy mất mặt vô cùng. Nhưng những người như Lý Hồng Hải không coi trọng điêu đó, mà còn tự hào vê nó.