“Diệp Lâm Quân anh mau khoanh tay chịu trói đi! Ngoan ngoãn theo chúng t: Diệp Lâm Quân lại tươi cười: “Các người thật sự cảm thấy có thể bắt được tôi sao?”
Nguyên nhân dẫn đến sự thất bại của Diệp Lâm Quân! Là bởi vì anh muốn kiểm tra xem Lý Từ Nhiệm rốt cuộc mạnh đến đâu! Anh sử dụng thân pháp và tôc độ hoàn toàn có thế tránh né, để không bị thương! Sử dụng thuật cấm ky hoàn toàn có thể xử gọn Lý Từ Nhiệm! Với lại, tuy răng Văn Hi dặn anh phải dốc hết sức mình, nhưng Diệp Lâm Quân cuối cùng vẫn nương tay với Lý Từ Nhiệm.
Đó là vợ anh mà.
Làm sao anh có thể dốc hết sức đánh chứ? Với tình hình như thế này.
Anh làm sao có thể thua được? Nhưng anh đích thực đã bị thương! Nhưng vết thương này và vết thương lần trước là hai khái niệm khác nhau! “Hửm?
Câu nói này khiến gần một trăm nghìn người đang có mặt tại đây được một phen ngơ ngác.
Ý của Diệp Lâm Quân là gì đây? Anh ta đã bị thương thành ra thế này, thái độ còn đám ngông cuông như thế sao? Thật sự là chẳng xem ai ra gì! “Diệp Lâm Quân anh đừng có mà ở đây ngông cuồng! Anh đã thua cho Sát Thần Bố Y! Anh vô dụng!"
“Đúng, không sai! Đừng nói là bây giò anh đã bị thương, cho dù không bị thương thì Sát Thần Bố Y vẫn có thể đánh bại anh một lần nữa, anh chẳng phải cũng phải ngoan ngoãn mà nghe lời sao?”
“Hãy nghe lời khuyên của tôi, ngoan ngoãn mà theo chúng tôi vè Thiên Sách phủ đi, như thế mới không phải chịu sự đau đớn về thể xác!”
Mọi người tiếp tục khuyên răn.
Diệp Lâm Quân miễn cưỡng bò lên rồi ngồi xuống đất. Khoé miệng nhếch lên nụ cười khinh bi mà nhìn mọi người. “Diệp Lâm Quân chắc anh không phải đang nghĩ rằng bản thân có thể thoát khỏi vòng vây giữa bao nhiêu người ở đây chứ?”
“Anh đừng có ở đó mà nằm mơ giữa ban ngày!”
Hiện nay, những cao thủ nòng cốt trong Thiên Sách Phủ và cả tộc Bảo Long đều đang tập trung ở đây.
Bố trí thiên la địa võng ở khắp nơi trong kinh thành, Diệp Lâm Quân không thể nào có thể thoát khỏi đây.
“Trước tiên đừng nói đến chuyện này, tôi có một chuyện muốn nói với các người!”
Diệp Lâm Quân đột nhiên nói.
“Anh bớt nói những lời nhảm nhí lại đi! Đây là kế hoãn binh của anh phải không?”
Đám người Thiên Long tức giận mà rống lên.
“Khoan đã, để anh ta nói!”
Một giọng nói vang lên.
Bốn người Thiên Long cung kính gật đầu, liền lập tức lui sang một bên.
Bốn người Thiên Long đến từ Ám Các của Thiên Sách phủ, chủ yếu phụ trách xử lý những chuyện khẩn cấp và các loại tình báo khác nhau của Lạc Việt.
Nói chung, chính là tất cả những chuyện lớn nhỏ trong phạm vi liên quan đến Thiên Sách phủ đều do Ám Các phụ trách! Người thốt ra lời nói kia chính là phó các chủ của Ám Các, biệt hiệu là Hắc Báo.
Chức cao quyền trọng, là người trên cơ đám người Thiên Long.
Anh ta đã lên tiếng thì mọi người tất nhiên phải nghe theo. “Nói đi! Tôi cũng muốn nghe thử!”
Phó các chủ Hắc Báo nhìn Diệp Lâm Quân.