“Hây yal”
Lưỡi đao lạnh lùng xoẹt qua, đột ngột chém vào người Đông Phương.
“Leng keng…”
Từng lưỡi đao lần lượt chém xuống, Đông Phương lại liên tục lùi lại, trên người xuất hiện những vạch trắng bạc.
Nếu lại có một đợt tấn công nữa, sợ rằng Đông Phương cũng sẽ bị thương!
Đao thời Đường quả nhiên không giống với những loại đao khác!
Cộng thêm sức mạnh của hai mươi tên đầy tớ của Cố Hạn Vũ nữa.
Vậy mà có thể ép Đông Phương phải lùi bước.
Bây giờ nhóm người Đảng thái tử đều mỉm cười.
Kiều Nguyên Thu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn là thái tử tuyệt vời nhất!
Vừa ra tay một cái thì ai dám khiêu khích nữa?
“Đông Phương, lui ra, đây là đao thời Đường, vô cùng sắc bén, anh không chịu đựng được đâu!” Diệp Quân Lâm nói.
Đông Phương ngoan ngoãn tránh sang một bên, trên cơ thể toàn những vạch trăng bạc.
Cố Hạn Vũ nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm mà cười nói: “Xem ra tao đã đánh giá thấp chúng mày rồi, nhưng chúng mày vần không thể thoát khỏi cái chết đâu, giết hết cho tao!”
Hai mươi cao thủ được trang bị đao thời Đường xông lên muốn giết mấy người Diệp Quân Lâm.
“Uỳnh!”
Bỗng một làn gió mạnh xoẹt qua.
Một bóng người nhanh như chóp.
Trung Phương ra tay tôi.
Trong Ngũ đại chiến vương, Đông Phương có khả năng phòng thủ mạnh nhất.
Trung Phương lại là người tấn công tốt nhất.
“Phịch!”
“Phịch!
Trung Phương ra tay nhanh như chớp, xuyên qua đám người.
Rất nhanh sau đó, anh ta dừng chân.
“Phịch!”
“Phichf”
“Phịch!”
Chỉ nhìn thấy hai mươi tên cao thủ đều ngã xuống.
Toàn bộ không gian yên lặng không một tiếng động.
Sắc mặt Cố Hạn Vũ thay đổi rõ rệt.
Quá mạnh rồi đó? Hai mươi tên đầy tớ của hắn đều là những cao thủ cao cấp được gia tộc lựa chọn d mi, được luyện võ từ nhỏ.
Hắn đã từng chỉ cần mang theo hai mươi người là đã có thể giết hết toàn bộ người trong Nam Hồng Môn.
Không ai có thể ngăn cản! Nhưng hôm nay lại không đánh lại một người.
Anh ta mạnh đến cỡ nào? “Khá thú vị, chúng mày mạnh hơn cả đám người Nam Hồng Môn!”
Trung Phương sảng khoái nói..
Danh Sách Chương: