Dựa trên quan sát mà nói đây chính là chuyện không thể nào!
Nhưng bọn họ vẫn không thể nào ngờ người mình sắp đối đầu chính là Diệp Quân Lâm!
Vị tướng Ngũ Tinh duy nhất trong lịch sử!
Chiến Thần Côn Luân, trấn áp mọi thứ!
Lúc này, Lôi Thiên Tuyệt bắt ngờ câu được một con cá.
Sau khi bỏ cá vào cái gùi đặt phía sau, ông ta nhìn Phó Long Hành và Trịnh Hướng Quần, mỉm cười nói chuyện.
“Anh Phó, anh Trịnh à, không biết gần đây hai người có nghe nói về chuyện đã xảy ra ở thành phố Tô Hàng hay chưa?”
Phó Long Hành là người có mái tóc hoa râm.
Ông khẽ di chuyển cần câu, nhướng mày nghỉ ngờ xen lẫn bối rối.
“Anh Lôi, anh đang muốn nói tới chuyện nào? Chuyện của Phạm Đại Thành, người làm việc ở phòng thương mại Tô Hàng hay chuyện tập đoàn Quân Lâm phải đổi tên thành tập đoàn Vân Đình?
Đừng nghĩ Phó Long Hành lui về sau thì sẽ không biết chuyện gì, ông ta hoàn toàn nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay!
Hàn Tiếu Côn nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Thật ra thì, anh có thể gộp hai chuyện này trở thành một chăng hạn?”
Phó tổng tư lệnh quân khu thành phố Tô Hàng Trịnh Hướng Quần nghe vậy liền ngẳng đầu hỏi.
“Không lẽ chuyện này do Lục Nam Hiên, người phụ trách của tập đoàn Quân Lâm đứng sau chuyện này?”
Du Bát Quần gật đầu.
“Có lẽ là vậy! Theo thông tin tôi nhận được thì có vẻ như mối quan hệ giữa Lục Nam Hiên và Lục Vân Đình là mối quan hệ chú cháu.
Hiện tại đối phương muốn đổi tên tập đoàn Quân Lâm thành tập đoàn Vân đình, đây cũng là cách để bọn họ giúp đỡ cho người anh em tốt của Lục Vân Đình là Diệp Quân Lâm.
Đầu tư vào công ty của Lý Tử Nhiễm cũng là để dọn dẹp đám người Phạm Đại Thành và Charles.”
Tần Chính Lâm nói thêm.
“Mấy ngày gần đây, sau khi hỏi thăm nhà họ Tiêu thì chỉ cần người của tôi đề cập tới việc sản nghiệp nhà họ Diệp cũng như về tập đoàn Quân Lâm thì bọn họ đều nhất trí ngậm miệng, chẳng hé răng lấy một lời.
Chỉ là, bọn họ nhắc nhở chúng ta phải cần thận, bởi lần này rất có thể gặp phải đối thủ rồi!”
Lôi Thiên Tuyệt đưa ra kết luận.
“Tóm lại, tên Lục Nam Hiên thần thần bí bí này là một nhân vật rất lợi hại! Có thể đem Phạm Đại Thành nhốt lại, sau đó từ trong tay nhà họ Tiêu đoạt lại sản nghiệp nhà họ Diệp cũng như tập đoàn Quân Lâm, đây không phải là chuyện dễ dàng.”
Đây là thông tin mà bọn họ hiện tại đang năm giữ.
Chỉ cần như vậy thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi.
Bởi vì ngay cả các tập đoàn lớn lẫn gia tộc có tiếng vẫn đều chưa biết về chuyện tập đoàn Quân Lâm đã đổi chủ.
Trịnh Hướng Quần đột nhiên nở nụ cười.
“Nói thật, qua lại với mọi người đã nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ thấy bốn người lộ ra biểu cảm nặng nề thế này đấy!”
Phó Long Hành gật gù tán thành ý kiến này.
“Đúng là thế thật.
Điều này nói rõ thân phận của Lục Nam Hiên cùng quyền lực mà đối phương nắm trong tay đủ để gây áp lực lên mọi người!”
Hàn Tiêu Côn cười khẽ.
“Áp lực thì có nhưng chỉ đơn giản là quan tâm, chú ý đến mà thôi.
Còn để gây uy hiếp, thì vẫn chưa đủ.”
Lôi Thiên Tuyệt vuốt chòm râu dài, trắng muốt của mình, vừa vuốt vừa bật cười.
“Đương nhiên! Cho dù có là Thiên Vương tới đi nữa cũng không thể nào lay chuyển phòng thương mại Tô Hàng được!”
Phó tổng tư lệnh Trịnh Hướng Quần gật đầu.
“Đúng! Muốn khiến phòng thương mại Tô Hàng bị ảnh hưởng sụp đỗ là chuyện không thể! Nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, thì vẫn là không thể!”
Bọn họ đã làm một phép tính toán rất rõ ràng.
Nhà họ Diệp và nhà họ Tiêu chỉ như những cây con mới vừa trưởng thành.
Chỉ cần dựa vào bọn họ liền có thể nhỗ tận gốc dễ dàng.
Mà phòng thương mại Tô Hàng lại chính là cây đại thụ ngàn năm, ước chừng hơn mười người ôm chặt lấy mới có thể vây nhốt, muốn dùng người để trừ khử bọn họ là chuyện viễn vông vô cùng.
Du Bất Quần khẽ cong khóe môi, lời nói ra mang theo sự tàn nhẫn.
“Tuy rằng đối phương không tính là uy hiếp nhưng Lục Nam Hiên như một cái đinh vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nằm dưới chân, khiến chúng ta vô tình giẫm phải, đau nhói một hồi.
Người này, chúng ta bắt buộc phải loại bỏ, càng sớm càng tốt!”
Phó Long Hành và Trịnh Hướng Quần đương nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời của Du Bất Quần, cười trả lời.
“Kiểm tra thân phận thật sự của Lục Nam Hiên, loại chuyện này chúng tôi đương nhiên làm được.”
Sau đó, Trịnh Hướng Quần bắt ngờ câu được một con cá, trực tiếp quăng vào gùi của Du Bất Quần đang đặt bên cạnh mình.
“Chúng tôi sẽ phụ trách bắt cá cho mọi người.
Còn chuyện phóng sinh hay giết chết là việc do mọi người tính toán, không liên quan gì đến chúng tôi cả.”
Trịnh Hướng Quần so sánh con cá với Lục Nam Hiên.
Bốn người ở hội của Lôi Thiên Tuyệt gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với việc này..
Danh Sách Chương: