Không chỉ có như thế, hai tầng, ba tầng, bốn tầng thẳng đến mười tầng đều có người vây quanh ở hàng bảo vệ bên cạnh.
Diệp Quân Lâm không thể tưởng tượng nồi, số lượng người hâm mộ này lên đến hàng nghìn người đúng không?
Người hâm mộ hô vang tên thần tượng, giống như là tín đồ đều đã bị tẫy não.
Tiêu Thắm sau cũng đi vào, tham gia đám người đó.
Chừng một trăm nhân viên an ninh canh gác xung quanh sân khấu, giữa đám người hâm mộ đó ở bên ngoài.
Xung quanh sân khấu lại có một dải phân cách được kéo lên!
Thoạt nhìn cũng ra hình thù đó chứ.
Anh không muốn thấy cái loại trường hợp này.
Anh khó chịu, trực tiếp kéo Lý Tử Nhiễm đi tới cửa thang máy.
“Đúng rồi, Tiêu Thắm đâu?”
Chớp mắt cái đã không thấy Tiêu Thắm đâu nữa.
“Tiêu Thắm nói là sẽ đi gặp nam thần tượng, để chúng ta ăn cơm, lát sau sẽ gặp lại.”
Lý Tử Nhiễm nói.
“Được rồi.”
Hai người đi thẳng về phía trước, vừa lúc muốn tiến vào thang máy thì bị nhân viên an ninh ngăn lại.
“Không được! Hai người không thẻ sử dụng thang máy!”
Nhân viên an ninh này vươn tay ra, lạnh lùng nói.
Diệp Quân Lâm cau mày: “Vì sao?”
“Hôm nay, chỉ nhân viên và đoàn minh tinh được sử dụng thang máy.
Người ngoài không được sử dụng!”
Nhân viên này giải thích.
Anh cười lạnh, hỏi: “Vậy nói đoàn minh tinh thì có đặc quyền phải không?”
“Đúng!”
“Để đảm bảo sự an toàn của các minh tinh, các người không được dùng thang máy!”
Nhân viên lạnh lễẽo nói.
*Đi thôi, ta đi xem thang cuốn thế nào vậy!”
Diệp Quân Lâm cùng Lý Tử Nhiễm đi về phía thang cuốn, kết quả ý hệt, đều bị nhân viên an ninh chặn lại.
Lý do cũng giống nhau——— Vì sự an toàn của minh tinh, nhân viên không được sử dụng.
Anh ngẳng đầu lên, thấy mọi thang cuốn, từ tầng một đến tầng 10 điều thiết lập bảo vệ.
Lúc này, Lý Tử Nhiễm nhận điện thoại công việc, rời đi.
Anh đành đi ăn một mình.
Nhân viên chỉ sang phía đối diện nói: “Khu vực bên đó tách biệt với bên này, thang cuốn có thể dùng được”.
Anh nhìn lướt qua khu vực sân khấu, nhìn đến vị trí thang máy đối diện.
Không để ý xung quanh, Diệp Quân Lâm thong dong, anh trực tiếp vượt qua dải phân cách trước sân khấu.
“Đang làm gì thế?! Đứng lại!”
“Đứng lại cho tôi!!”
Thoáng cái, hơn một chục nhân viên bảo vệ lao đến, nhìn chằm chằm vào anh, tay sờ vào dùi cui điện sau lưng.
Diệp Quân Lâm cười cười: “Đừng căng thẳng! Tôi chỉ đến chỗ thang máy thôi, cam đoan không ảnh hưởng tới mấy người.”
Một nhân viên cả giận, nói: “Về!! Nơi này chính là cắm đi qua, không thấy dải phân cách hay sao?!”
“Hôm nay tới đây đều là các minh tinh hạng nhất, có sơ suất gì anh gánh tội được sao?!”
Một nhân viên trách móc, hỏi.
Anh cười lạnh: “Trung tâm thương mại không phải là nơi công cộng sao? Không cho người qua, vô lý!”
“Bình thường thì được, hiện tại thì không.”
Nhân viên lạnh lùng nói.
“Các người đang chiếm đoạt tài sài công cộng đấy? Ở đây người nỗi tiếng thì có đặc quyền sao? Sao không cho người khác đi qua?”
Diệp Quân Lâm hạ giọng, hỏi.
“Đúng, chính là có đặc quyền! Bọn họ lên sân khấu một phút kiếm được hơn một ngàn vạn, đây chính là đặc quyền!”
Nhân viên nói.
“Nếu tôi muốn đi qua thì sao?”
“Nơi này đều thiết lập quân bảo vệ, anh thử xem!”
Lại thêm một chục nhân viên bảo vệ đến, tổng cộng hơn 30 người đang nhìn chằm chằm vào người anh.
Diệp Quân Lâm nhếch khóe miệng, cười độc địa: “Tốt, thiết lập quân hả?”
Anh cầm điện thoại lên, bắm số: “Kỳ Lân, đưa quân đội đến trung tâm Tô Hàng.
Tôi muốn thiết lập quân ở nơi này!”.
Danh Sách Chương: