Một trận chiến máu tanh thật sự!
Khung cảnh lại trở nên khó lòng kiểm soát.
Long trời lở đất.
Ngày đêm đảo ngược.
Bên Lạc Việt bị chết thảm.
Đối phương chỉ phát động cuộc tấn công nhỏ thôi. Nhưng người bên Tiều Phong đã ngã xuống một nửa. Tiêu Phong bị vũ khí Sát Thần đánh trúng, dù chỉ sượt qua bên người.
Nhưng anh ta vẫn bị trọng thương.
Những người khác cũng cũng bị thương nặng.
Tuy vậy kẻ địch không hề ngơi nghỉ.
Chúng tiếp tục công kích như đang phát rồ.
“Phập!”
“Phập!”
“Phập!”
Thế tấn công của kẻ thù quá mạnh mẽ.
Người bên cạnh Tiêu Phong ngã xuống không ngừng. Tổn thất quá nghiêm trọng rồi.
Thậm chí nhuệ khí còn dư lại cũng bị đánh gục đến mức. không còn một manh giáp.
Tất cả mọi người lùi về phía sau.
Chịu không nổi nữa.
Thật sự chịu không nổi nữa rồi.
Tiêu Phong vội vàng hô to: “Đứng vững, đứng vững cho. tôi! Chúng ta không thể chùn bước!
Chúng ta phải tấn công!”
“Dù cho chúng ta không còn dư lại mấy người, chúng ta vẫn phải tấn công!”
Đột nhiên Tiêu Phong bật cười.
“Các anh em yên tâm đi, nếu toàn thể chúng ta hy sinh, đến lúc đó sư phụ sẽ báo thù cho chúng tat”
“Lạc Việt sẽ không thua, đến lúc đó Long kỳ nhất định sẽ tung bay khắp cả thành!”
Đây cũng là ý chí kiên định của người Lạc Việt.
Nhóm Tiêu Phong càng ngoan cường.
Xu thế tấn công của liên minh Chúa Tể càng hung hãn. Thậm chí bọn họ còn không cho nhóm Tiêu Phong cơ hội đầu hàng.
Cuối cùng, những người còn lại bị ép phải lùi vào đường phòng tuyến thứ năm.
“Tấn công, giết sạch bọn nó!”
Trên đồng bằng.
Đại quân của liên minh Chúa Tể chạy băng băng lao tới với xu thế như muốn che khuất bầu trời.
Nhóm Tiêu Phong đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết.
“Anh em, kiếp sau gặp lại!”
Tiêu Phong mỉm cười.
Nhìn kẻ thù gần trong gang tấc, tất cả mọi người đều bình thường trở lại.