“Ta đang đợi bọn chúng đây!”
Diệp Quân Lâm vốn không hề để tâm tới.
Lúc này bên trong viện, có một vài người tới.
Trong đó Diệp Quân Lâm chỉ biết hai người là Hướng Văn Dũng thuộc Quân khu Hoa Lư và Lưu Hải Long quân khu Thiên Danh Ngoài ra còn còn sáu người khác, anh đều không quen biết.
“Chào thủ trưởng!”
Tám người đứng trước mặt Dượng Quân Lâm, cùng nhau chào hỏi.
Lưu Hải Long cười và nói: “Tướng quân, gần đây tám quân khu lớn đều phải liên kết để diễn tập, sáu vị ở đây đều là sáu vị tổng chỉ huy của sáu quân khu lớn, tôi xin giới thiệu với ngài một chút.”
Mặt Đỗ Minh Hạ đầy vẻ được sủng mà sợ.
‘Thế mà ông ta lại được thần trong quân ghi nhớ.
Đây là vinh dự cả đời ông ta.
Lưu Hải Long lại bắt đầu giới thiệu những vị khác.
“Vị này là tổng chỉ huy quân khu Sa Pa, Lâm Học Longl”
“Vị này là tổng chỉ huy quân khu Nam Bộ, Trương Vĩ Mạc!”
“Vị này là tổng chỉ huy quân khu Hồ Nam, Hà Quân Tân!”
“Vị này là tổng chỉ huy quân khu Hồ Bắc, Diệp Vĩ Phil”
“Vị này là tổng chỉ huy quân khu Tây Ninh, Trương Chí MinhI”
Diệp Quân Lâm lần lượt bắt tay với năm vị còn lại.
Điều này làm cho năm người kia kích động không thôi.
Thật giống như được gặp thần tượng vậy.
Được sủng mà sợi Bọn họ cũng không ngờ rằng chiến thần Côn Luân trong truyền thuyết thế mà lại bình dị gần gũi, mộc mạc như vậy.
“Thủ trưởng, mấy cái vách tường và mặt đất này là sao thế?”
Đỗ Minh Hạ tò mò hỏi.
“Không sao đâu, bị người ta đánh ra như vậy đấy!”
Diệp Quân Lâm đáp.
“Gì cơ? Thế mà lại có người đến đây đánh nhau sao?”
Các ông lớn Đỗ Minh Hạ hít ngược vào một hơi lạnh.
Thứ nhất là thán phục vì có người dám đến nơi này để đánh nhau.
Thứ hai là người kia đã gây ra sự phá hoại lớn như vậy, tuyệt đối là cao thủ.
“Không có gì đâu, một đám nít ranh mà thôi.
Buổi tối phụ huynh chúng nó còn phải đến đây xin lỗi đây này.”
Diệp Quân Lâm cười cười.
Chỉ là trong mắt anh, Đảng Thái tử đúng thật là một đám nít ranh..
Danh Sách Chương: