Mục lục
Chiến Thần Trấn Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong chớp nhoáng này, hình như bà đã cảm nhận được một loại sợ hãi.

Là một tia ngang ngược, hung bạo chợt lóe lên từ trên người của Diệp Quân Lâm…
Nhưng mà câu nói này của Diệp Quân Lâm lại khiến cho đám người ông Vân phải sững sờ.

“Miệng lưỡi cũng đủ kiêu ngạo đấy? Còn muốn giết ông Vân sao? Quả thật là buồn cười “Một thằng con hoang mà cũng dám ra oai như vậy sao? Đơn giản là muốn đi tìm chết rồi!”
Đám người giận dữ nói.

Còn ông Vân không những không giận mà còn cười: “Thằng con-hoang này khác với Cậu Diệp Thần! Cậu Diệp Thần sẽ dùng thực lực của để chứng minh bản thân! Mà thăng con hoang lại chỉ được cái mồm mép nhanh nhẹn mà thôi! Rồng thần ở trên trời và bò sát ở dưới mặt đất, không thể so sánh được với nhau”
Lúc này giọng nói của Chí Đông Phương cũng trở nên lạnh lùng, ông ta nói: “Diệp Vân, miệng của ông vẫn nên sạch sẽ một chút đi! Lão già không biết tôn trọng người khác!”
Chí Đông Phương vừa lên tiếng, lại càng khiến cho đám người ở ông Vân không thể tưởng tượng được.

“Cái gì? Chí Đông Phương, ông mà cũng dám cãi lại sao? Lá gan của ông cũng lớn đấy!”

Cho tới nay, nhà họ Chí cũng chỉ là một người hầu của nhà họ Diệp, không thể ngóc đầu lên được, mà Chí Đông Phương lại càng là người đến một cái rằm cũng không dám thả.

Vậy mà hôm nay, cũng dám hô to gọi nhỏ đổi với ông ta sao?
Đấy là muốn làm phản sao?
Bọn họ làm sao biết được, hiện tại trong lòng của Chí Đông Phương không có chút sợ hãi nào ca.

Có Diệp Quân Lâm ở đây, ông ta sợ cái gì?
“Tốt lắm, hay cho một tên Chí Đồng Phương?
Lá gan cũng không nhỏ nhỉ! Có tin hay không, chỉ bằng một câu nói của tôi cũng có thể khiến cho nhà họ Chí phải sụp đổ?”
Ông Vân giận dữ nói.

Trong lòng của Chí Đông Phương run lên.

Đừng nói đến ông Vân, đến cả Diệp Văn Tùng trước đó cũng có thể làm được điều này.


Bởi vì bọn họ quá mạnh, khiến cho nhà họ Chí sụp đổ là điều rất đơn giản.

“Tôi không tin! Ở kinh thành thì nhà họ Diệp các người còn có thể phách lối được, còn chạy đi ra oai ở khắp mọi nơi sao! Thật sự cho rằng không ai có thể trị các người à!”
Chí Đông Phương tranh luận nói.

“Chí Đông Phương, ông đây là muốn đối đầu đến cùng với nhà họ Diệp sao? Dám đứng ở phía của hai mẹ con hoang này sao?”
Đôi mắt của ông Vân bản ra từng tia sáng lạnh.

“Đúng vậy, chính là đối đầu đấy, thì sao nào?
Chúng ta lại sợ các người à?”
Chí Nam Yên cũng lên tiếng.

Bà ta thế nhưng là chủ của nhà họ Chí.

“Đúng vậy, hôm nay có tôi ở đây, ai cũng không thể đụng đến con gái và cháu ngoại của tôi! Tôi không chi nuốn bảo vệ bọn họ, mà còn muốn khôi phục lại danh dự cho bọn họ, đây là con gái của tôi, cũng là con cháu của nhà họ Chí!”
Chí Đông Phương hét lớn nói..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK