Âm thanh vang lên bên tai càng lúc càng dữ dội, tựa như tiếng sam nô.
Cánh quạt mang đến cơn cuồng phong thịnh nộ, khiến mọi người gần như bị thổi bay.
Hiện tại, tất cả đều có thể nhìn thấy vật thể đang bay lượn giữa bầu trời chính là một chiếc trực thăng.
Sau khi nhìn thấy tường tận từng dấu hiệu một, Tiêu Nhược Nguyên và những người có mặt ở đây đầu cảm thấy cả người tê dại, lạnh thấu tim gan.
Đây rõ ràng là trực thăng của quân khul “Nghe cho rõ đây! Hiện tại chúng tôi ra lệnh cho toàn bộ những người ở đây, không một ai được phép di chuyển!”
Giọng nói nghiêm nghị, vang dội phát ra từ loa phóng thanh.
Sau đó, mọi người nhìn thấy những người đàn ông với vóc dáng to lớn từ trên trực thăng chậm rãi trượt xuống, mỗi người đều mặc vest vô cùng chỉnh tè.
Tuy rằng về vẻ ngoài, đặc biệt là màu da đều không hề tương đồng với nhau nhưng dáng người bọn họ đặc biệt cao lớn, so với vệ sĩ nhà họ Tiêu ít nhát phải cao hơn một cái đầu.
Đám vệ sĩ nhà họ Tiêu bị nhìn chòng chọc, hoàn toàn không dám có bắt kỳ động tác dư thừa nào khác.
Nhóm người đàn ông vạm vỡ với kích cỡ vóc dáng nghịch thiên đến như vậy chính là đội ngũ lính đánh thuê cho chính tay James huấn luyện.
Sau khi xuống khỏi trực thăng, bọn họ không nói hai lời liền nhanh chóng đoạt người từ trong tay nhà họ Tiêu, đem toàn bộ nhóm chuyên gia y tế từ Thụy Sĩ đưa đi.
Toàn bị thiết bị y tế vừa được đưa lên xe cũng bị đem xuống, cả người và thiết bị đều bị chuyển hướng đưa lên trực thăng.
Tiêu Nhược Nguyên và những người đi theo hắn chỉ có thể bắt lực giương mắt nhìn toàn bộ mọi thứ bị lấy đi.
Đầu tiên, căn bản là nhóm vệ sĩ của nhà họ Tiêu không tài nào có thể đánh những tên được mệnh danh là lính đánh thuê này.
Thứ hai, Tiêu Nhược Nguyên đặc biệt kiêng kị những dấu hiệu trên chiếc trực thăng này.
“Ong ong ong…”
Mãi cho đến khi chiếc trực thăng đầu tiên bay đi, Tiêu Nhược Nguyên mới phản ứng lại được với mọi thứ vừa diễn ra.
Người cứ thế, dễ dàng bị đoạt đi như vậy?
Nhóm lính đánh thuê vốn dĩ được huấn luyện vô cùng khắc nghiệt và bài bản, mọi thứ bọn họ làm, đôi khi chỉ mắt một phút mà thôi.
Sau đó, đương nhiên là chẳng ai có thể kịp phản xạ lại.
“Ông Tiêu, bây giờ phải làm thế nào bây giờ?”
Người đứng đầu nhóm vệ sĩ lập tức biểu đạt muốn tìm cách giải quyết.
“Lập tức quay về.
Hiện tại chúng ta còn có thể làm gì khác nữa sao?”
Gương mặt Tiêu Nhược Nguyên lộ rõ vẻ u ám.
Trở lại nhà họ Tiêu, khi biết được chuyện Tiêu Quốc Phổ đã vô cùng kinh ngạc.
“Tại sao các người lại không ngăn cản bọn chúng lại? Chỉ là một đám vệ sĩ nước ngoài cao to thô kệch thôi mà?”
Tiêu Nhược Nguyên lắc đầu, giải thích.
“Cha, cha nghe con nói trước đã.
Đám người kia được huấn luyện đặc biệt bài bản, chỉ nhìn cách bọn họ trượt xuống từ trực thăng thôi cũng có thể dễ dàng đoán ra.
Bọn họ khẳng định đã từng làm việc trong quân ngũ.
Con nghỉ ngờ đám người đó chính là lính đánh thuê.”
Tiêu Quốc Phổ khó tin hỏi lại “Lính đánh thuê? Ở cái thành phố Tô Hàng này còn ai có lá gan dám sử dụng lính đánh thuê cơ chứ?”
“Phải.
Lúc trước Diệp Nam Huy nhà họ Diệp không phải cũng dùng một nhóm lính đánh thuê sao? Nhưng sau này đám người đó dường như hoàn toàn biến mắt, cũng không có quay trở về.
Vậy nên con nghỉ là bọn họ.”
Tiêu Nhược Nguyên nói *Ý của con là có ai đó đang sử dụng nhóm lính đánh thuê này?”
Tiêu Quốc Phổ lập tức nắm bắt trọng điểm trong lời nói của con trai mình, trong lòng dường như đã có đáp án.
Tiêu Nhược Nguyên gật đầu “Có lẽ chính là như vậy.
Bởi vì những chiếc trực thăng đó đều được gắn quân hiệu! Ai lại dám sử dụng những chiếc trực thăng này cơ chứ?”
Tiêu Quốc Phổ nghe vậy liền cau mày buồn bực “Liệu những vị chuyên gia y tế đấy có vấn đề gì không? Đang bị giam giữ hay như thế nào rồi?”
“Con không biết, cũng chưa dám dò hỏi.”
Lúc này, Diệp Quân Lâm đã trực tiếp đưa toàn bộ nhóm chuyên gia y tế này rời khỏi Trung Hoa.
Vẫn muốn tìm người giúp Tiêu Thiên Long chữa bệnh?
Đừng hòng!
Liên tục nhiều ngày sau đó, tuy rằng nhà họ Tiêu đã cố gắng hết sức để tra ra nguyên nhân vì sao người bị đưa đi nhưng mọi thứ đều như mò kim đáy biển, hoàn toàn không có kết quả.
Đặc biệt, tư liệu về nhóm lính đánh thuê toàn bộ đều trống không.
Tiêu Nhược Phong, chú hai của Tiêu Thiên Long suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói ra lời canh cánh trong lòng.
“Có thể nào chuyện này là nhắm về Thiên Long không?”
Tiêu Quốc Phổ lẫn Tiêu Nhược Nguyên đều không hẹn mà cùng trừng mắt về phía Tiêu Nhược Phong, quát khẽ.
“Chú nói cái gì vậy? Loại người như vậy vô duyên vô cớ sao lại kết thù oán với Thiên Long nhà chúng ta?”
“Mục đích duy nhất chúng ta đưa nhóm chuyên gia y tế về đây chính là để chữa trị cho Thiên Long.
Nhưng hiện tại người thì bị giam giữ không biết sống chết ra sao, rõ ràng ý đồ của bọn họ chính là không để Thiên Long có cơ hội được chữa trị thật tử tế.”
Tiêu Nhược Phong chậm rãi phân tích, lý giải tình huống.
Tiêu Quốc Phổ lập tức vặn ngược trở lại.
“Hiện giờ ở khắp thành phố Tô Hàng người duy nhất không muốn Thiên Long được chữa trị đàng hoàng chỉ có mỗi mình Diệp Quân Lâm.
Ý chú chẳng lẽ Diệp Quân Lâm chính là tướng quân Côn Luân sao hả?”
“Nhất định không phải! Diệp Quân Lâm làm sao có thể lại là tướng quân Côn Luân được cơ chứ! Đúng là chuyện nực cười mài”
Tiêu Nhược Phong khẽ khàng lắc đầu..
Danh Sách Chương: