Trịnh Tiêu Kỳ hoàn toàn ngây ngốc.
Nội dung đàm phán hôm nay không phải cái này a…
Nói cái gì vậy?
“Cô sắp kết hôn đúng không? Tôi cho tập đoàn Tam Hưng thời gian năm ngày! Không làm được thì đừng trách tôi không khách khí!”
Diệp Quân Lâm đưa ra kỳ hạn.
“Diệp Quân Lâm, nội dung nguyện vọng đàm phán của bên tôi hôm nay là…”
Trịnh Tiêu Kỳ đang định nói chuyện thì bị cắt ngang.
“Xin lỗi, các cô không có tư cách! Nếu các cô đã xin đàm phán thì mọi việc phải nghe theo tôi!”
Diệp Quân Lâm nói cực kỳ bá đạo.
“Được, thế anh đại diện cho tập đoàn Vân Đình à?”
Trịnh Tiêu Kỳ lạnh lùng giễu cọt nói.
“Đại diện! Nếu tôi đã tới thì chứng minh tôi đại diện cho toàn bộ tập đoàn Vân Đình!”
Diệp Quân Lâm gật đầu.
“Cuộc đàm phán hôm nay có chấp như này hả?”
“Đúng thế!”
Trịnh Tiêu Kỳ bật cười: “Vậy anh có gánh chịu được hậu quả không?”
“Gánh chịu hậu quả ư? Suy nghĩ về vấn đề này phải là tập đoàn Tam Hưng các cô mới đúng chứ? Tôi chỉ cho thời hạn năm ngày! Nếu như không làm được, tôi sẽ đích thân đoạt lại tất cả, sau đó đuổi Tập đoàn Tam Hưng ra khỏi Hoa Hại”
Diệp Quân Lâm nói với giọng bình thản, như thể đang nói về một chuyện tầm phào nhỏ bé.
“Ha ha ha…”
Tất cả mọi người đang tham dự cuộc đàm phán đều bật cười.
Đuổỗi tập đoàn Tam Hưng ra khỏi Hoa Hạ ư?
Mắt não mới nói ra được câu này nhỉ?
Ngay cả các lãnh đạo tỉnh thành còn nhắm một mắt mở một mắt.
Ở tỉnh Giang Nam, ai có thể rung chuyển được tập đoàn Tam Hưng cơ chứ?
Một tập đoàn Vân Đình nhỏ bé ư?
Gốc rễ cứng thì đúng, nhưng so sánh với tập đoàn Tam Hưng thì quá nhỏ bé.
iệp Quân Lâm, anh coi lông gà là lệnh tiễn à? Người ta phái anh tới rõ ràng là để đi lướt qua thôi, anh tưởng mình là ông lớn thật à2”
Trịnh Tiêu Kỳ cười lạnh.
“Cô ấy, đừng thấy lạ, cô cứ chuyển lời tới người phụ trách của các cô đi!”
Diệp Quân Lâm nói.
“Ai đây? Ngông cuông thê?”
Lúc này, một giọng nói tiếng Hán không trôi chảy vang lên.
Lee Jai Jin mặc một bộ comle xuất hiện..
Danh Sách Chương: