“Bắn trúng rồi! Bắn trúng Diệp Lâm Quân rồi!
“Thành công, chúng ta thành công rồi!
Toàn thể liTiếng nói này như vang lên từ chín tâng trời.
Như tiếng vọng về của một vị thần trên trời cao.
Đại quân liên minh Chúa Tể sửng sốt, đột ngột dừng bước lại.
Nhóm Tiêu Phong sững sờ, kinh ngạc nhìn lên không trung.
Chẳng lẽ Diệp Lâm Quân còn sống? Mấy trăm nghìn người đều đồng loạt nghĩ vậy.
“Không thể nào? Hn ta không chết sao?”
Hứa Chính Kiệt hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, đôi môi trắng bệch.
Tất cả mọi người đang rơi vào sự sợ hãi với Diệp Lâm Quân.
Anh quá đáng sợ.
“Uỳnh uỳnh”
” Giây lát sau.
Chỉ thấy hai bên chiến trường phát ra tiếng động rung trời.
“Mau nhìn kìat”
“Mau nhìn kìa!”
Lúc này mọi người nháo nhác hô lên.
đầu tiên bên trái xuất hiện một đàn chiến mã màu nâu đỏ, trên chiến mã có vài kiếm khách ăn mặc áo mũ chinh tê.
Họ mặc áo bào dài màu trắng, đầu đội đấu lạp, trên người đeo kiếm dài.
Tuy số lượng người không nhiều chỉ khoảng mấy nghìn người.
Nhưng khí thế như rồng bay như chiếm trọn vạn dặm núi sông.
Bên phải cũng có chiến mã.
Trên chiến mã toàn là đao khách mặc áo đen che mặt. Trên lưng họ còn có cung nỏ.
Hai nhóm người đột ngột xuất hiện.
Tất cả mọi người đều bối rối.
“Lạc Việt còn có viện quân thế này sao?”
Đây là suy nghĩ trong lòng mọi người.
Lúc này, tại trụ sở vệ binh Viêm Long, mọi người đang chú ý đến hình ảnh nơi chiến trường lúc này.
Nhìn thấy này hai đội nhân mã xuất hiện.
Sắc mặt của các cán bộ cấp cao thay đổi một cách dữ dội
à họ! Chính là họ!”
“Cuối cùng họ cũng xuất hiện rồi!”
“Vốn dĩ tôi nghĩ mất đi Diệp Lâm Quân thì Lạc Việt toi rồi!” “Không ngờ truyền thuyết là thật! Họ thật sự tồn tại, hon nữa còn xuất hiện!”
Các cán bộ cao cấp của Viêm Long vui đến mức trào nước mắt.
“Sao vậy? löt cuộc có chuyện gì?”
“Tóm lại thân phận của họ là gì vậy?
Những người khác trong vệ binh Viêm Long bối rối.liên minh Chúa Tể hoan hô.