Không nghĩ đến chuyện, Diệp Quân Lâm có được ba chiếc xe này là dựa vào tình nghĩa bạn bè với Phó Vũ Tường.
Nghĩ đến việc mở xe rồi ngang nhiên sử dụng, Lý Văn Uyên lại cảm thấy cả người bứt rứt khó chịu.
Biết làm sao được, dù gì thì cũng chảng phải xe do con rễ mình mua.
Hơn nữa còn phải cật lực giấu đi cái bí mật này, càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng như nghẹn lại!
“Cô chú đừng suy nghĩ nhiều, dẫu sao thì đây là tình cảm mà Diệp Quân Lâm dành cho hai người! Mọi người cứ tùy ý sử dụng, bên cháu đương nhiên hoàn toàn đồng ý về việc này, không có vấn đề gì cả!”
“Ừm, được vậy thì tốt quá.”
Sau khi nhận được cái gật đầu từ Phương Tử Tình, hai vợ chồng nhà họ Lý mới cảm thấy nhẹ nhõm không ít, tuy nhiên trong lòng lại nổi lên bất mãn với Diệp Quân Lâm.
Chuyện này nếu lộ ra ngoài, người mắt mặt chính là bọn họ.
Cũng may, có Phương Tử Tình kịp thời xuất hiện nhắc nhở.
Mà thời điểm này Diệp Quân Lâm đang dùng bữa, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Thấy ba mẹ chồng trở về liền vội hỏi.
“Ba mẹ, hai người thấy xe rồi có thích không ạ?”
“Về sau đừng làm những chuyện mắt mặt như vậy nữa!”
Lý Văn Uyên lớn tiếng tức giận.
Ngay cả Triệu Nhã Lan cũng ồn ào hùa vào theo.
“Đúng đó.
Tắm lòng của con, ba mẹ xin nhận.
Nhưng chuyện lần này mẹ không muốn có lần thứ hai xảy ra, người ngoài mà biết được thì phải giấu mặt mũi vào đâu đây?”
Diệp Quân Lâm ngớ người, thận trọng hỏi lại.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”
Lý Tử Nhiễm dịu dàng hỏi anh.
“Xe này có phải do Phó Vũ Tường đưa đến không?”
“Đúng vậy.”
“Quả nhiên là như thế!”
Sau khi nhận được câu trả lời từ Diệp Quân Lâm, cô bỏ dở câu hỏi, không tiếp tục giải thích thêm nữa.
Một nhà ba người Lý Tử Nhiễm đều cho rằng lời Phương Tử Tình nói là sự thật, về phía Diệp Quân Lâm thì anh vẫn mắc kẹt trong mớ hỗn độn, chẳng tài nào hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Sáng hôm sau.
Lý Tử Nhiễm cùng ba mẹ mình đã lái xe đi làm từ rất sớm, Diệp Quân Lâm khi ra tới cổng liền đụng mặt Phương Tử Tình.
Cô liếc mắt nhìn anh, nói lời ẩn ý.
*Xem ra anh cũng có chừng mực đấy nhỉ? Ít nhất thì không phải loại lòng tham vô đáy, chỉ muốn vơ vét cho bằng hết.”
*Ý cô là gì?”
“Tôi còn tưởng anh phải lái một chiếc Audi đi làm nữa cơ.”
Phương Tử Tình nhếch môi châm chọc mà Diệp Quân Lâm chỉ khẽ nở nụ cười lịch sự đáp lại, không trả lời.
Cô lái xe rời đi cũng là lúc anh bắt đầu chạy bộ ra ngoài.
Những ngày qua, Diệp Quân Lâm đều chạy bộ để đi làm.
Đây chính là thói quen đã có từ khi anh hoạt động trong quân ngũ, hiện tại nếu không chạy cả người đều cảm thấy khó chịu uễ oải.
Hoa viên Phương Đông là khu vực với nhiều khuôn viên nhỏ, cây cối rậm rạp xanh um, khu vực này đối với người có đam mê chạy bộ như Diệp Quân Lâm chính là một loại hưởng thụ vui vẻ.
Mà ở gần khu những tòa nhà cao ốc nối sát nhau hiện tại đang bị cách ngăn bởi một vòng đai lớn.
“Tránh đường! Tránh đường! Nơi này đã bị phong tỏa! Muốn chạy bộ thì rẽ sang lối khác mà chạy!”
Lúc này Diệp Quân Lâm đã chạy đến trước mặt đội vệ sĩ, trong tay bọn họ còn cầm cả dây xích để dẫn dắt đám chó nghiệp vụ.
Những người chạy bộ hoặc chỉ đơn giản là đi dạo xung quanh, toàn bộ đều bị đuổi đi hết.
Diệp Quân Lâm nhìn sau lưng nhóm vệ sĩ, có người giơ máy quay phim, có người cầm đạo cụ chiếu sáng, còn lỉnh kỉnh cả máy tính các kiểu,…xem chừng là đoàn đội của một ngôi sao nổi tiểng.
Thu hút ánh nhìn nhát chính là một cô gái xinh đẹp đang được bốn người đàn ông coa to lực lưỡng vây quanh, nâng cô đi từng bước, bằng không rất có thể cô gái này sẽ không chịu di chuyển.
Anh còn nghe cả tiếng cô ta tức tối la mắng.
“Mấy người có thể đi chậm một chút được không hả? Đúng là tức chết tôi mà, cái đám người ngu xuẩn khó dạy dỗ này…”
Thậm chí, đối phương còn tùy tiện vứt cả vỏ chuối xuống đường…
Bên cạnh anh dường như có người nhận ra cô gái này, kinh ngạc hô hoán.
“Đây không phải là Tiểu Linh Nhi sao? Cô ấy trong mấy đoạn phỏng vắn tuyên truyền tôi thấy vô cùng lịch sự lễ phép, không nghĩ tới ở ngoài lại là dáng vẻ chanh chua thế này.”
“Đúng vậy, Tiểu Linh Nhi mà tôi biết luôn mang đến nguồn nawg lượng tích cực, lúc nào cũng cười nói, sao tính cách hiện tại lại xấu đến vậy chứ?”
Mọi người đều cảm thấy khó tin trước hình ảnh một Tiểu Linh Nhi như vậy.
“Haha, nhiều ngôi sao nỗi tiếng bây giờ đều thế cả.
Trên truyền hình thì ra vẻ đàng hoàng, thực chất tính cách vừa kém cỏi vừa xấu xa! Những gì mà mấy người chứng kiến qua truyền hình hay phỏng vấn đều chỉ là hình tượng được xây dựng mà thôi!”
Có người cười ha hả, trực tiếp lên tiếng vạch trần.
Diệp Quân Lâm lúc bấy giờ cảm thấy đang cảm thấy khá tức giận.
Ngay cả người nỏi tiếng cũng muốn sử dụng đặc quyền?
Đuổi hết mọi người đi?
Công viên chẳng phải là khu vực dành cho cộng đồng hay sao?
Vào đúng lúc này, nhóm vệ sĩ đã tiền đến trước mặt Diệp Quân Lâm.
“Nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, mau lên! Cậu đứng đây nhìn cái gì vậy hả?”.
Danh Sách Chương: