Mục lục
Chiến Thần Trấn Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Ô, các người dám đến thật sao?”
Lần theo âm thanh phách lối, nhóm người Lý Thiên Hạo cũng đến đây.

Bọn họ cầm theo hộp quà, nào là rượu quý trà ngon và nhân sâm.

Mục đích của Lý gia rất đơn giản, không chỉ đến tham gia tiệc tối, mà còn muốn xu nịnh vị tướng quân này.

Lý Mộng Nguyệt bước đến trước mặt của Lý Tử Nhiễm, mỉm cười nói: “Em gái à, thật không ngờ mấy người cũng có thể đến, thư mời của mấy người có thể cho chị xem một chút không? Đầu năm nay dễ mua phải hàng giả lắm đấy!”
Bọn Lý Mộng Nguyệt và Trương Tùng vốn dĩ không tin bọn họ có thể tìm được tư mời.

Bọn họ có thân phận gì chứ?
Không có khả năng!
“Tôi…”
Lý Tử Nhiễm do dự.

Bởi vì căn bản không có thiệp mời.

Lý Mộng Nguyệt cười cười: “Sao còn giấu chứ? Lẽ nào thiệp mời của mấy người làm bằng vàng sao? Nhìn một chút cũng không được à?”
Lý Tử Nhiễm cúi đầu không nói gì.

Vợ chồng Lý Văn Uyên cũng che giấu.

Giọng nói Lý Thiên Hạo vang lên: “Văn Uyên, lấy thiệp mời của mấy con ra.”
“Cha, con…”
Lý Văn Uyên luống cuống.

“Thế nào? Đến cha cũng không nhận nữa? Đưa thiệp mời ra!”
Lý Thiên Hạo tức giận nói.

Lý Văn Uyên thở hổn hển, chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Cha, chúng con không có thiệp mời… là Diệp Quân Lâm đưa chúng con tới đây.”
“Ha ha ha ha…”
Bọn người Trương Tùng, Lý Mộng Nguyệt kém chút muốn cười chết ngất.


Lý Thiên Hạo trừng mắt nhìn Lý Văn Uyên một cái: “Con thật sự là quá ngu ngốc! Có đứa con trai như này thật sự là quá mất mặt!”
Cảm thấy những ánh mắt chế giễu và ánh mắt quét qua mình, lúc này Lý Văn Uyên vô cùng hận Diệp Quân Lâm.

Lần này chút tôn nghiêm cuối cùng của Lý gia cũng đã vứt đi.

“Thiệp mời cũng không có, mà muốn tham gia yến hội?”
“Tôi nói cho mấy người biết, cả nhà ấy người cả đời này cũng không thể tiến vào cánh cửa này được!”
Trương Tùng cười lạnh nói.

Lý Mộng Nguyệt níu lấy cánh tay cua Lý Thiên Hạo nói: “Ông nội, chúng ta tranh thủ thời gian đi vào đi, đừng để cả nhà bọn họ ảnh hưởng đến chúng ta.”
“Đúng, biết bọn bọ thật sự rất mất mặt.”
Bọn người Lý gia ghét bỏ nhìn Diệp Quân Lâm, rồi vội vàng đến cửa.

Lý Văn Uyên vừa muốn nói gì đó, Diệp Quân Lâm lại cười nói: “Cha, mọi người nhìn xem, bọn họ không vào được đâu.”
Trước cửa biệt thự Bạch Vân có khoảng mười người đứng trông coi.

Bọn họ đều là đặc công được trang bị súng ống đầy đủ.

Trương Tùng đưa ra hai mươi mấy tấm thiệp mời: “Làm phiền rồi.”
Trương Tùng dựng thẳng eo, cười tự hào.

Dù sao thì một lần có thể đưa ra hai mấy tấm thiệp mời thì có mấy người chứ?
Nhưng một giây sau, sắc mặt đặc công không thay đổi nói: “Các ngươi bị hạn chế vào, bị huỷ bỏ tư cách khách mời.”
“Cái gì?”
Nhóm người Trương Tùng tưởng là mình nghe nhầm.

Lý Thiên Hạo tranh luận: “Không thể nào! Đây là hôm qua thư ký Tiểu Ngô ở bên nhà lớn văn phòng Thị Chính đem tới.”
Trương Tùng lên mặt cao ngạo: “Đây là thiệp mời của tôi, lập tức để cho tôi đi vào! Tôi… mấy người không thể trêu vào!”
Lạch cạnh….

Đột nhiên một khẩu súng đè trên đầu Trương Tùng.

“Nghe không hiểu tiếng người sao? Các người bị hạn chế đi vào, đừng có để cho tôi phải động thủ!”

Đối diện với họng súng lạnh lùng, Trương Tùng bị dọa đến mức sắp tiểu ra quần.

Nhưng có nhiều người Lý gia đang nhìn như thế, Trương Tùng cũng lấy lại dũng khí: “Mày thử động đến tao một chút xem, mày biết tao là ai không? Một đám lính mà dám đụng đến tao? Tao biết cấp trên của chúng mày đó!”
Bốp…
Một giây sau, đặc công dùng báng súng đập cho Trương Tùng ngã nhào trên mặt đất.

“Đùng!”
Bắn một phát súng vào giữa hai chân Trương Tùng.

Sợ tè ra quần!
Trương Tùng triệt để bị dọa cho tè ra quần.

Trong đũng quần có một dòng chất lỏng nóng bỏng chảy ra…
Người Lý gia bị doạ cho sợ chóng váng.

“Còn không mau cút!”
Giọng nói lạnh lùng của đặc công.

Người Lý gia kéo nhau muốn chạy.

“Thật đúng là bị cậu nói trúng, bọn họ thật sự không vào được.”
Lý Văn Uyên bị cảnh trước mắt dọa sợ.

Diệp Quân Lâm cười cười, dắt tay Lý Tử Nhiễm: “Đúng rồi, chúng ta vào thôi!”
“Đừng, cậu không sợ chết sao? Đến bọn Trương Tùng còn không vào được, chúng ta có thể vào sao?”
Vợ chồng Lý Văn Uyên bị dọa lùi về sau.

Lý Tử Nhiễm hơi run: “Đúng, chúng ta có thể vào sao? Đến thiệp mời còn không có.”
“Em không phải nói cho anh cơ hội cuối cùng sao? Không thử một chút, làm sao biết được?”
Diệp Quân Lâm cười cười.

“Được, em tin anh!”

Lý Tử Nhiễm mắm chặt tay Diệp Quân Lâm.

Lúc bốn người đến trước cửa kiểm tra an ninh, giọng nói Lý Mộng Nguyệt vang lên: “Các vị trưởng quan, mặc dù bọn họ cũng là người của Lý gia, nhưng cũng bị ông nội chúng tôi trục xuất rồi, không có quan hệ gì với chúng tôi đâu.”
Lý Thiên Hạo cũng vội vàng nói: “Đúng, các vị trưởng quan, bọn họ không có quan hệ gì với Lý gia bọn tôi, tuyệt đối không nên giận chó đánh mèo mà đổ lên người Lý gia chúng tôi.”
Diệp Quân Lâm quay đầu nhìn thoáng qua.

Trái tim lạnh giá.

Lúc anh mở miệng nói với cảnh quan, Lý Tử Nhiễm còn nhắm mắt lại.

Hôm nay chết cũng chết rồi, so với mất mặt còn tốt hơn.

Vợ chồng Lý Văn Uyên cũng có ý giống nhau.

Nhóm người Lý Thiên Hạo không rời đi, núp ở phía xa, chuẩn bị nhìn bốn người Diệp Quân Lâm mất mặt.

“Diệp tiên sinh, Lý tiểu thư, mời bốn vị vào! Các ngài là vị khách tôn quý nhất, không cần thiệp mời!”
Một giây sau, một giọng nói truyền đến bên tai.

Lý Tử Nhiễm mở to mắt phát hiện, mười mấy người đặc công xếp thành hai hàng, cúi đầu chào bọn họ.

Ba người Lý Tử Nhiễm cứ mơ hồ tiến vàobBiệt thự Bạch Vân.

Bên ngoài nhóm người Lý Thiên Hạo chuẩn bị chờ để chế giễu lại ngây người.

“Bọn họ… bọn họ vào được? Sao có thể?”
Nói thật nhìn ánh mắt nghi hoặc của mấy người Lý gia ngoài kia, trong lòng Lý Tử Nhiễm cực thoải mái.

Lý Văn Uyên nhìn trái nhìn phải, vẫn cảm thấy không thể tin được: “Việc này, Quân Lâm, sao con có thể làm được thế?”
Lúc này bọn họ cảm thấy đứa con rể này cũng có chút tác dụng.

Chí ít có thể cứu về một chút mặt mũi.

Triệu Nhã Lan cười nói: “Trước đây Quân Lâm ở Tô Hàng cũng có quan hệ mà.”
Diệp Quân Lâm cười cười: “Mẹ nói rất đúng, có bạn bè.”
Lý Tử Nhiễm nghi ngờ nhìn Diệp Quân Lâm, cô cảm thấy chuyện không đơn giản như thế.

Cô nhớ lúc trước Diệp Quân Lâm gặp chuyện, trong đống bạn bè cũng không có một ai đứng ra.


Ngược lại còn có một đám người bỏ đá xuống giếng.

Sẽ có người giúp anh ư?
Trong sơn trang, ba người Lý Văn Uyên rất thận trọng, sợ dẫm đên bông hoa ngọn cỏ.

Dù sao ở đây bọn họ cũng không thể đắc tội.

“Lý Tử Nhiễm, cô cũng có thể đến tham gia yến hội này ư? Tôi không có nhìn lầm chứ?”
Bỗng nhiên sau lưng truyền đến giọng nói kinh ngạc.

Lý Tử Nhiễm nhìn bọn họ, trong mắt tràn ngập sự chán ghét.

Một đám ba, bốn người mặc âu phục, đi giày da, bày ra bộ dáng giỏi giang.

Người dẫn đầu chính là con trưởng của chủ tịch tân đoàn Thiên Phượng, Lục Xương Nguyên.

Hắn đã thèm thuồng Lý Tử Nhiễm rất lâu rồi.

Đã từng có ý muốn ngủ với Lý Tử Nhiễm.

Ném mấy trăm vạn nhưng Lý Tử Nhiễm cũng không thèm để ý.

Lục Xương Nguyên vì trả thù mà khiến cho công ty của Lý Tử Nhiễm phá sản.

Ban đầu công ty của Lý Tử Nhiễm phát triển rất tốt.

“Sao tôi không thể tới?”
Giọng nói của Lý Tử Nhiễm rất lạnh lùng.

Lục Xương Nguyên đánh giá Diệp Quân Lâm một chút: “Đây là ông chồng phạm tội hiếp dâm của cô sao? Chẳng lẽ là hắn đưa cô vào đây?”
Lúc Xương Nguyên xích lại gần Lý Tử Nhiễm: “Tôi mặc kệ mấy người làm thế nào vào được, nhưng với thực lực của tôi thì có thể đem chồng cô vào trại giam một lần nữa đấy! Làm không tốt có thể giam anh ta mười, hai mươi năm.”
Lý Tử Nhiễm tin Lục Xương Nguyên có thể làm được.

Hắn có thủ đoạn và thực lực để làm chuyện này.

Lý Tử Nhiễm cảnh giác nhìn hắn: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Lục Xương Nguyên tiếp tục nói: “Chỉ cần cô đồng ý ngủ với tôi, tôi cam đoan sẽ không làm khó anh ta! Nếu không tôi tuyệt đối có thể nhốt anh ta lại!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK