Giữa sân là một mảng lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều cố gắng nín thở, nói đúng hơn là không ai dám thở mạnh cả.
Đây là kết quả ngoài sức tưởng tượng!
Ba vị này đều là những sát thần có tiếng ở Giang Nam!
Hắn Bạch Vô Thường còn phải tránh như tránh tà.
Vậy mà bọn họ lại bị người này đánh chết!
Lý Nhị gia chợt phát hiện suy nghĩ trước đó của ông sai Tôi.
Trước mắt người đàn ông này, Hắc Bạch Vô Thường thậm chí còn không có khả năng giãy dụa.
Cứ tưởng hai người kia sẽ kéo dài được thời gian.
Tô Triệu Long sợ đến muốn vã ra quần.
Viên Phù Đồ nhìn Bạch Hồ, sợ hãi không kém.
“Không! Không thể nào!”
Theo nhận thức của Viên Phù Đồ, Tứ Đại Chiến Tướng là mạnh nhát, là bát khả chiến bại.
Nhưng hôm nay có đến ba người bị bại dưới tay người này rồi!!!
Chuyện này quả thật đã phá hủy nhận thức từ trước của hắn.
“Mày là Viên Phù Đồ phải không? Nếu đã tới Tô Hàng thì cứ ở lại đây đi!”
Bạch Hồ bắt ngờ tung một cước vào ngực của Viên Phù Đồ.
“Rằm!”
Viên Phù Đồ bị đá văng tận hai mươi mét, va mạnh vào vách tường.
Hắn tạo thành một vệt máu hình người trên tường.
Sau đó thì rơi thẳng xuống đất.
“Người chết rồi!”
“Hừ.”
Khi mọi người thấy những vết nứt dày đặc xuất hiện trên tường.
Bọn họ đang rất khủng hoảng!
Vị này có phải là con người không?
Biến thái!
Quá biến thái!
Bạch Hồ mỉm cười.
Cậu có vẻ khá hài lòng với đối thủ đêm nay.
“Tên này còn một ông cha nuôi mà đúng không? Hy vọng ông sẽ mạnh hơn bọn chúng.”
Bạch Hỗ đầy mong đợi.
Tất cả người nhà họ Tiêu đều sợ đến ngây người.
Người đàn ông này thật trâu bò!
Kỳ Lân nhìn về phía mấy người của Lý Nhị gia: “Không phải nói với mấy người rồi sao? Đến Tô Hàng rồi thì đừng đi nữa, vĩnh viễn ở lại chỗ này đi!”
Câu nói của Kỳ Lân không khác gì lời thẳm phán cuối cùng.
Mấy người bên Lý Nhị gia phải chết!
Chẳng ai nghĩ rằng con trai nuôi của Viên Sơn Hà và Tam đại chiến tướng sẽ ở đây lâu.
Ngoại trừ Bạch Cốt nằm bên ngoài thì những người còn lại đều chết hết rồi.
Thật ra, Bạch Cốt sống không bằng chết!
Cả khung xương đều bị gãy đến máy chục cây..
Danh Sách Chương: