“Tĩnh Huyên à có khi cậu không biết, bây giờ cha của Hạ Thành Lĩnh là trưởng khu rồi.
Mọi người sao dám không đợi cậu ta?”
“Dù cho lớp trưởng ăn nên làm ra, lương một năm ngàn vạn thì có sao? Dù cho trong nhà Lâm Uyễn Du có mấy trăm triệu tài sản thì có sao? Thấy Hạ Thành Lĩnh chẳng phải cũng ngoan ngoãn nghe lời?”
Tuy rằng cách nói hơi cường điệu quá nhưng đây là sự thật.
Lúc còn đi học, mọi người không có những khái niệm này nhưng sau khi vào xã hội, mọi người đều hiểu người làm quan có thể lợi hại tới mức nào.
Đặc biệt là trưởng một khu càng không thể mà tưởng tượng được.
Con trai của một trưởng khu chỉ cần lên tiếng là có thể hạ được hết cả.
Quyền lực vĩnh viễn lớn hơn tiền tài.
Không lâu sau ở hành lang vang lên âm thanh.
Mọi người đều đứng dậy cả, đặc biệt lớp trưởng lương một năm trăm vạn thì tích cực nhất, đi lên trước hẳn.
Hạ Thành Lĩnh mặc cả một cây hàng hiệu, áo khoác Armani, thắt lưng Gucci, áo sơ mi Versace, đồng hồ đeo tay PatekPhilippe…
Cả người này từ trên dưới phải hơn trăm vạn.
Bên cạnh anh ta còn có một cô gái siêu đẹp, chiều cao phải hơn một mét bảy, vừa nhìn là thầy xuất thân người mẫu.
Vóc người đầy đặn thon thả cùng với đôi chân dài khiến mọi người kinh ngạc.
“Hạ thiếu cuối cùng cũng tới rồi.” Trình Lỗi Lạc kích động ôm lầy Hạ Thành Lĩnh.
“Lớp trưởng làm ăn tốt đấy, đeo cả Omega rồi.”
Hạ Thành Lĩnh nhìn cánh tay Trình Lỗi Lạc rồi cười nói.
Trình Lỗi Lạc nhìn qua người đẹp bên cạnh Hạ Thành Lĩnh: “Hạ thiếu không giới thiệu người đẹp này chút à?”
“Một đứa em gái thôi.” Hạ Thành Lĩnh thuận miệng nói.
Đối với anh ta mà nói, phụ nữ chỉ một hai tháng đổi một lần, không có bạn gái chính thức.
Đôi mắt nhỏ của Vương Vũ Bác lóe lên: “Người mẫu thì phải, mình từng thấy trên tivi.”
Cô gái nghe thấy có người nhận ra mình thì càng tỏ vẻ lạnh lùng.
Những người khác chỉ có thể nhìn Hạ Thành Lĩnh với vẻ ước ao.
Người mẫu ở trên tivi chỉ cần người ta thích là có.
Vương Vũ Bác đi lên trước: “Hạ thiếu còn nhớ mình không?
Mình là Vương Vũ Bác, thời cấp ba mình còn đánh nhau giúp GQU ro “Tiêu Bác à, nhớ chứ.” Hạ Thành Lĩnh gật gù.
Lần này Vương Vũ Bác kích động rồi, hô to với mọi người: “Mọi người nghe thấy chưa? Hạ thiếu nhớ ra mình đấy.”
“Hạ thiếu công ty nhà mình đang khai phá một dự án, cần sự đồng ý của lãnh đạo khu, hi vọng Hạ thiếu nói giúp vài câu.”
Vương Vũ Bác nhân cơ hội lôi kéo quan hệ.
“Ừ, nói một câu thôi mà.”
“Hạ thiếu cậu có thiếu tài xế hay là bảo vệ gì không?” Bạn thân của Vương Vũ Bác là Lý Nhạc Phi lập tức hỏi.
Hạ Thành Lĩnh cười nói: “Thiếu con chó giữ của.”
“Được đấy, mình có thể, gâu gâu gâu…”
Lý Nhạc Phi lập tức sủa như chó nhưng mà trở thành con chó của Hạ Thành Lĩnh cũng là giấc mơ cả đời của gã.
Trông thấy các bạn học tìm trăm phương ngàn kế tạo quan hệ với Hạ Thành Lĩnh, Trần Tĩnh Huyên trông mà có chút buồn nôn.
Sau khi Hạ Thành Lĩnh đi vào, nhìn một lượt rồi nói: “Đúng rôi, tên cưỡng hiếp chị dâu phải ngồi tù của lớp mình đâu? Có tới không?”
“Ha ha ha, Hạ thiếu à sao mà nó không tới được? Bây giờ tất cả ngành nghề đều liệt cậu ta vào danh sách đen, chắc chắn tới tìm cậu rồi.” Vương Vũ Bác nói ngay.
Trình Lỗi Lạc còn nhìn về phía Diệp Quân Lâm: “Hạ thiếu tới mà cậu cũng không chào một tiếng sao? Xem thường Hạ thiếu đấy à?”
Hạ Thành Lĩnh cười đều một tiếng: “Đừng đừng đừng, tôi cũng chẳng dám.
Năm đó Diệp Quân Lâm là danh nhân ở Tô Hàng mà, cha tôi còn nhắc cậu ta nhiều lần, còn muốn tôi học theo cậu ta tử tế nữa cơ? Học theo đi cưỡng hiếp à? Ha ha ha…”
Những người khác cũng cười rộ lên theo.
Vương Vũ Bác lườm Diệp Quân Lâm một cái rồi nói: “Mày còn ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy trưởng khu còn nhớ tới mày à? Chỉ cần mày nói tốt vài câu với Hạ thiếu là lệnh cắm sẽ hủy bỏ chắc rồi, mày còn có thể tìm được một phần công việc tử tế nữa.”
Có điều Diệp Quân Lâm ngồi đó vốn dĩ chẳng hề động đậy..
Danh Sách Chương: