Câu nói này lập tức dẫn tới sự bất mãn của hai nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh, mọi người lạnh giọng quát.
Diệp Quân Lâm không hề tiến bộ dù chỉ một chút, mỗi lần mỏ miệng đều là mấy câu nói đó.
Tình hình đến bước này rồi mà vẫn còn không biết xấu hố xin thêm một cơ hội sao? Ánh mắt của Chí Oánh khẽ dao động, bà sợ Diệp Quân Lâm nhất thời kích động rồi làm ra những chuyện ngu ngốc.
“Không được! Từ Nhiệm, con không thể tiếp tục cho nó cơ hội nào nữa!
Chuyện lân này không thể nào tha thứ cho nó được!” Thái độ của Chí Oánh rất kiên định nhưng thực ra bà làm vậy cũng là vì muốn bảo vệ Diệp Quân Lâm.
Lâm Phụng Tiên nhìn Lý Từ Nhiệm rồi nói: “Từ Nhiệm, nếu như em tiếp tục cho cậu ta một cơ hội nữa, để ba biết được sẽ không vưi đâu”
“Em…”
Lý Từ Nhiệm bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này Cao Khánh Dư lên tiếng nói: “Cao Khánh Dư tôi trước giò không tranh không cướp, vừa rồi là do tôi kích động, tôi cũng muốn giúp người khác hoàn thành được mong muốn của mình! Không sao hết, chúng ta cứ đi đến kinh thành xem xem cậu ta muốn giải thích thế nào?”
“Dù gì thì thà phá bỏ mười ngôi đền còn hơn hủy hoại một cuộc hôn nhân!”
Cao Khánh Dư vừa nói lời này ra thì trong ánh mắt mỗi người ở đây đều sáng lên.
Không hổ danh là “quân tử”.
Ông cụ Lâm không hề chọn nhầm người!
“Nếu như Khánh Dư đã nói như vậy rồi, vậy thì chúng tôi nghe theo ý của cậu đến thủ đô xem xem cậu định làm thế nào để cho Từ Nhiệm một lời giải thích!”
Lâm Phụng Tiên đồng ý.
Việc này:cứ quyết định nhự vậy đi: “Nhưng mà tôi có một điều kiện, trước khi cậu đưa ra được một lời giải thích hợp lý thì cậu không thể gặp Từ Nhiệm và đứa trẻ!
Đoàn Hồng Thái lập tức đưa ra một điều kiện.
“Mọi người cứ yên tâm đi.
Tôi sẽ đón Từ Nhiệm và đứa trẻ về nhà họ Lâm ở, kể cả cậu ta có bản lĩnh phi thường thì cũng không thể vào được cửa nhà họ Lâm!”
Sau đó, Diệp Quân Lâm và Chí Oánh rời khỏi đó.
Lý Từ Nhiệm và những người khác thì đi về phía kinh thành.
“Thằng bé này, con đây là muốn làm cái gì?
Nhà họ Diệp không truy cứu con thì thôi, con còn muốn đến nhà họ Diệp làm gì?”
Chí Oánh sốt sắng đến mức lạc cả giọng.
Diệp Quân Lâm cười nói: “Mẹ, con không chỉ muốn đi mà cả mẹ cũng phải đi! Mẹ đã quên đi ước mơ của bản thân rồi hay sao?”
“Cái này…”
Nhắc đến ước mơ của bà tưởng chừng như chỉ là một ước muốn xa xỉ.
Không thể nào thành hiện thực được!
Nhất là Diệp Quân Lâm đã mất tích suốt thời gian qua, trong tay không có bất cứ thứ gì thì lấy gì để thực hiện nó chứ?
“Mẹ, lần này con sẽ khiến cho ước nguyện của mẹ trở thành hiện thực, mẹ chuẩn bị một chút đi rồi chúng ta cùng nhau đi lên Kinh Thành!”
Cuối cùng thì lần này anh cũng ra tay với nhà họ Diệp được rồi!
“Ài, mẹ cũng đành phải mặc kệ thôi!”.
Danh Sách Chương: