Nhìn tới quân hàm.
Ánh mắt của mấy trăm người tại hội trường đều tập trung lên quân hàm của Diệp Quân Lâm.
Một…
Hai…
Ba…
Bến…
Cái gì?
Năm?
Năm ngôi sao?
Đầy đủ năm ngôi sao ư?
Thượng tướng năm sao á?
Hoa Hạ chỉ có một vị thượng tướng năm sao – Chiến thần Côn Luân bảo vệ tổ quốc!
Cái gì?
Diệp Quân Lâm là chiến thần số một Hoa Hạ, tướng quân Côn Luân ư?
Này này này này…
Sau khi mọi người hiểu rõ chuyện này, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, hóa đá rồi!
Lee Jae Shik nhìn Diệp Quân Lâm, lại nhìn nhóm người Kỳ Lân.
Ngũ đại chiến vương dưới trướng chiến thần Côn Luân, đều là quân hàm thiếu tướng.
Xem ra đúng rồi!
Anh ta chính là tướng quân Côn Luân!
Đó là tướng quân Côn Luân đang áp đảo thiên hạ, một người đánh cho mười tám nước cúi đầu đó!
Chiến thần là ác mộng của tất cả lính đánh thuê thế giới, cũng là nỗi sợ của các nước lớn.
Cũng là người mà Lee Jae Shik ông sợ nhất, không ai bì được!
Trời ơi, sao tôi lại gặp phải tướng quân Côn Luân vậy!
“Bùm Bùm!”
Khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Quân Lâm, cuối cùng Lee Jae Shik không chịu đựng nỗi.
Bụp một tiếp quỳ rạp xuống đắt.
Làm gì còn phong thái của đệ nhát Taekwondo nữa chứ?
Park Chun Shin cũng bị dọa quá trời!
Diệp Quân Lâm lại chính là chiến thần Côn Luân ư?
Tướng quân duy nhất của Hoa Hạ có năm sao?
Tôi hiểu rồi!
Tôi đã hiểu hét rồi!
Ông chủ sau lưng tập đoàn Vân Đình chính là tướng quân Côn Luân!
Nếu không thì tại sao lại không điều tra được gì?
Nếu không thì sao có thể xưng bá Tô Hàng trong thời gian ngắn?
Nếu không thì tại sao Viên Sơn Hà lại chết?
Thì ra là tướng quân Côn Luân…
Chẳng trách anh ta dám cảnh cáo tập đoàn Tam Hưng như vậy!
Toang rồi!
Như này thì toang thật rồi!
“Bùm bụp!”.
Danh Sách Chương: