Đỗ Thiên Nhất đã sơ suất bỏ qua tình nghĩa đồng bào của hai người họ.
Thậm chí hai người có thể bắt tay giảng hòa khi đối diện với kẻ thù.
Việc không phục Diệp Quân Lâm là chuyện riêng của Trần Hữu Đạo.
Khi đối diện với lợi ích của Lạc Việt thì bất cứ chuyện gì cũng đều phải dẹp bỏ qua một bên.
“Thật không ngờ, được, tôi rút lui!”
Đỗ Thiên Nhất lập tức ra lệnh rút lui.
Anh ta không thể chọc giận đến Chiến Thần Côn Luân.
Cũng không thể động đến Chiến Thần Tu La.
Cái vế đằng sau chính là một kẻ điên không màng hậu quả, nếu anh ta còn tiếp tục thì nhất định sẽ báo thù một người kia điên cuồng trả thù!
Đám người Lý Từ Nhiệm được đưa đi một cách an toàn rồi.
Đám người Đỗ Thiên Nhất đều rất buồn bực.
Bọn họ không ngò rằng chuyện mình đã tập trung cố gắng lên kế hoạch trong nửa năm nay thế mà lại bị thất bại.
Đám người của Đỗ Thiên Nhất đều không hiểu được tình nghĩa đồng bào của bọn họ, và từ đầu đến cuối vẫn không thể hiểu được chuyện vì sao mà Chiến Thần Tu La lại đến bảo vệ Lý Từ Nhiệm.
Chuyện bọn họ giết Diệp Quân Lâm không phải sẽ càng có lợi hơn đối với Trân Hữu Đạo hay sao? Có như vậy thì anh ta mới có thể chiếm được vị trí số một ở Lạc Việt.
Vị trí Chiến Thần Côn Luân cũng sẽ là của anh ta.
Có thể nói rằng nếu Diệp Quân Lâm ngã xuống, kẻ nhận được nhiều lợi ích nhất trong chuyện này chính là Trần Hữu Đạo rồi.
Nhưng không ngờ anh ta lại đến bảo vệ Lý Từ Nhiệm.
Điều này là điều khiến họ nghĩ mãi không ra.
Đây cũng là sự khác biệt trong suy nghĩ giữa Lạc Việt với nước ngoài.
“Có tên điên Trần Hữu Đạo ở đó, chúng ta đành phải bó tay thôi!
“Lại phải tính toán lên kế hoạch lâu dài hơn cho chuyện này rồi!”
Ngay cả Đỗ Thiên Nhất cũng phải tự tỉ.
Khó khăn lắm Chiến Thần Côn Luân mới rời đi, thì nay lại xuất hiện một Chiến Thần Tu La có năng lực gân như không có giới hạn.
Bọn họ thật sự khiến người khác bất lực! Ở phía bên kia.
Nhóm người Lý Từ Nhiệm đến cơ sở y tế cao cấp nhất của thành phô Ngàn Sao, bây giờ chỉ chò đợi đứa bé chào đời mà thôi.
“Tên Diệp Quân Lâm này, ban đầu còn bảo ở nước ngoài không tốt, không an toàn, nhìn xem không an toàn chỗ nào chứ?”
Trương Phúc Long cười khẩy nói.
“Còn nhắc đến anh ta làm quái gì nữa? Đúng là tên súc sinh!”
Gương mặt của Ngô Thị Lan đang tràn ngập vẻ mặt tức giận..
Danh Sách Chương: