“Nghe lệnh của tôi, đoàn Dạ Lang vũ trang hạng nặng, cấp tốc đến đây!”
“Nghe lệnh của tôi, đoàn Liệp Báo vũ trang hạng nặng, cấp tốc đến đây!”
“Nghe lệnh của tôi, đoàn Thiết Ngưu vũ trang hạng nặng, cấp tốc đến đây:
Đoàn trưởng của các quân đoàn tiên phong đều lần lượt tuyên bố mệnh lệnh, khoảng ba mươi quân đoàn được huy động, cảnh tượng cực kỳ rúng động.
Hơn sáu trăm người của nhà họ Quách đầu kinh hãi, không khỏi hít hà liên tục.
Quách Long Đẳng và Quách Phi Hồng trọn tròn mắt, Quách Khôn Từ liên tục ho khan.
Không nói chuyện này là thật hay giả, nhưng khí thế của nhóm Phương Chiến quá mạnh, hơn sáu mươi người đều là quan quân cấp đoàn trưởng ư?!
Chẳng lẽ nơi này thật sự là đại viện quân khu? Vậy thì người bên trong là ai? Có thể để hơn sáu mươi quan quân cùng nhau bảo vệ thì người đó có thân phận gì? Người nhà họ Quách không thể tưởng tượng nổi.
Long Hổ Vệ không khỏi run lên.
Một khi chuyện này là thật thì họ biết điêu đó có nghĩa là gì.
Đừng nói là một nhà họ Quách, cho dù là mười nhà họ Quách cũng không đủ.
Giò thì nhà họ Quách đâm lao phải theo lao.
Tấn công ư? Không dám.
Không tấn công? Thể diện của nhà họ Quách sẽ hoàn toàn mất hết.
Đúng lúc này, Diệp Quân Lâm và nhóm Tây Phương cùng ởi ra.
Thấy Diệp Quân Lâm, ánh mắt người nhà họ Quách đều phun lửa.
Người này khiến nhà họ Quách bị sỉ nhục lớn nhất, Quách Long Đằng chỉ hận không thể xông lên làm thịt Diệp Quân Lâm, trước mặt Hoa Lư, Diệp Quân Lâm dẫn vị hôn thê của anh ta rời đi, mối thù này không đội trời chung.
Quách Phi Hồng và Quách Khôn Từ càng tức giận hơn, thấy Diệp Quân Lâm thì đều mất hết lý trí.
Quách Phi Hông muốn ra lệnh cho mọi người, nhưng khi thấy đám Phương Chiến, ông ta lại do dự.
Nếu cuộc điện thoại của họ là thật thì nhà họ Quách sẽ thật sự xong đời.
Diệp Quân Lâm nhìn người nhà họ Quách, cười hỏi: “Nghe bảo mấy người đang tìm tôi?”
“Diệp Quân Lâm, mày… Quách Long Đăng nổi điên.
“Tôi đang ở đây này, tới đi!“ Diệp Quân Lâm cười nói.
Thấy vẻ mặt trào phúng của Diệp Quân Lâm, cha con Quách Phi Hồng thật sự tức điên người.
“Tới đi chứ? Sao vậy? Không dám hả?
Nhà họ Quách các người không phải ác lắm sao? Nơi có các người chính là vương pháp cơ mà? Sao ngay cả cánh cửa này cũng không dám bước vào?”
Nghe Diệp Quân Lâm khiêu khích, người nhà họ Quách lập tức nổi máu, tức giận thở hổn hển.
Quách Phi Hồng vẫn còn rối rắm, xông lên hay không? Những người khác cũng thế, nếu nhóm Phương Chiến thật sự là quan quân thì phiền toái lớn…
Thấy nhà họ Quách chần chờ, Diệp Quân Lâm cười nói: “Rốt cuộc các người đang sợ cái gì? Nhà họ Quách không phải là vương pháp sao? Vậy thì đáng lẽ vùng đất này cũng thuộc về các người mới đúng.
Chẳng phải nhà họ Quách các người áp đảo cả chính phủ Việt Nam sao? Thế mà không dám đặt chân vào nơi này à? Tới đi chứ, đừng để tôi khinh thường các người, một đám hèn nhát!”
Quách Phi Hồng thở hổn hển, mồ hôi lạnh ướt nhẹp cả người.
Ông ta run lẩy bẩy, con ngươi đỏ ngầu, nhất là khi thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Diệp Quân Lâm, ông ta lại càng không thể chịu đựng được.
Cuối cùng, Quách Phi Hồng bùng nổ, gào thét: “Người đâu! Xông lên cho tao! Phải bắt sống Diệp Quân Lâm!”
Long Hổ Vệ đã sớm không nhịn được, nghe thấy mệnh lệnh thì lập tức xung phong.
“Kẻ nào dám!”
Đám Lâm Chiến cũng bày ra tư thế chiến đấu, chuẩn bị nghênh chiến.
Song đúng lúc này, tiếng động cơ “Ầm ầm” vang lên trên không trung, khiến mọi người rung động.
Một chiếc máy bay trực thăng được võ trang đang xoay quanh không trung….
Danh Sách Chương: