“Rầm!”
Trong thoáng chốc, một luồng sát ý vô cùng lớn dâng lên.
Mấy người Đoàn Kim Hạo, Lâm Hiểu Hàm đều bị sát ý đáng sợ này làm cứng người lại.
Bắc Thiên Vương đã không thể nhịn nổi nữa TÒI.
“Rầm!”
Anh ta cáu kỉnh đánh, trong nháy mắt nhấc Đoàn Kim Hạo lên đè thẳng xuống đất.
“Bốp!”
Thân thể Đoàn Kim Hạo đập trên đất, đau đến cậu ta hít một ngụm khí lạnh.
“Mấy người làm gì đấy?”
Lâm Hiểu Hàm gào lên: ‘Mau thả người ra đi!”
Tiếp viên hàng không cũng gấp gáp hô lên.
“Thả người ra!”
Nghe thấy giọng nói của Diệp Lâm Quân, Bắc Thiên Vương mới thả lỏng tay.
Nhưng ánh mắt Diệp Lâm Quân vẫn nhìn chằm chằm Đoàn Kim Hạo: “Lượm đồ dưới đất lên đặt về chỗ cũ, xin lỗi thì không có chuyện nữa!”
Lâm Hiểu Hàm chỉ mấy người Diệp Lâm Quân tức giận nói: “Mấy người có chuyện gì thế?”
“Rõ ràng là mấy người sai trước, mấy người đánh người không nói, còn muốn chúng tôi xin lỗi? Có thể sao?”
Lâm Hiểu Hàm là hòn ngọc quý trong tay dòng họ Lâm to lớn ở thành phố Bắc An, thân phận không thấp.
Gặp phải chuyện này thì không sợ chút nào.
“Chúng tôi sai trước? Nói xeml”
Diệp Lâm Quân hỏi.
“Mấy người bỏ tiền mua chỗ ngồi, không để người khác ngồi, lại đặt mấy đồ linh tinh.
Chỗ ngồi là để người ngồi chứ không phải để đặt đồi “Đồ vật có thể đi ký gửi! Hơn nữa đặt ở đây cản trở chúng tôi ngồi!”
Lâm Hiểu Hàm tức giận hô lên.
“Đúng vậy! Đây là chỗ người ngồi! Không phải để đặt đồ vật! Tại sao không cho chúng tôi ngồi?”
Những người khác hỏi.
Bọn họ dùng đạo đức ép buộc Diệp Lâm Quân.
Diệp Lâm Quân lạnh lùng cười nói: “Bởi vì những chỗ ngồi này tôi đã bỏ tiền ra mua rồi, thế nên người ngồi hay để đồ vật tôi nói là được!”
“Liên quan mẹ gì đến mấy người!!!”
“Anh..”
Mấy người Lâm Hiểu Hàm bị một câu nói của Diệp Lâm Quân làm cho á khẩu không nói được gì.
“Vậy hôm nay tôi muốn ngồi chỗ này thì sao?”
Đoàn Kim Hạo tức giận nói.
“Cậu thử xem? Cậu dám ngồi thì tôi dám đánh gấy chân cậu!”
Bắc Thiên Vương tức giận nói.
“Anh..”
Đoàn Kim Hạo vẫn còn rất sợ Bắc Thiên Vương..
Danh Sách Chương: