Diệp Quân Lâm lại bẻ gãy một cái chân còn lại và hai cánh tay của Phác Hải Trần.
Phác Hải Trấn bị đau nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại kêu đau.
Lúc này, Diệp Quân Lâm mới nở nụ cười hài lòng: “Ừ, thế này thì anh sẽ không thể ra cửa được nữa, cũng không thể lái xe không bằng nữa!”
“Sau này nhìn thấy anh lái xe lần nào, tôi sẽ phế anh lần đầy!”
“Ma quỷ!”
“Anh là ma quỷ!”
Đây là trách nhiệm của anh ta!
“Các người làm ăn kiểu gì vậy? Phé vật! Mẹ nó toàn là phế vật!”
“Bốp bốp bốp bóp…”
Dư Huy tát cho đám người này một trận.
“Anh Dư không phải chúng tôi vô dụng, là thằng cha kia quá mạnh, ngay cả Lý Đại Dũng và Lý Đại Trung cũng đều thual”
Mọi người oan ức nói.
“Còn ngắn ra làm cái gì? Đưa đi bệnh viện maul”
Dư Huy quát lên.
Phác Hải Trấn yếu ớt nói: “Không, đưa chúng tôi về tỉnh thành!”
Dư Huy chỉ có thể sắp xếp.
Anh ta gọi điện thoại cho Phác Thiên Tín, nói hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
“Phác tiên sinh, ngài cứ trừng phạt tôi đi? Tôi tình nguyện lấy chết tạ tội!”
Dư Huy đã ôm xác định là hẳn phải chết rồi.
“Tôi đã biết chuyện rồi, không liên quan tới cậu, chuyện này cậu không giải quyết được! Tôi sẽ đích thân tới Tô Hàng!”
Phác Thiên Tính lạnh lùng nói.
Dư Huy lộp bộp trong tròng.
Chuyện này nháo lớn rồi..
Danh Sách Chương: