Mục lục
Chiến Thần Trấn Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Ngoan ngoãn cút về chỗ ngồi của mình đi!
Nể tình mấy người còn là trẻ con, tôi không tính toán với mấy người, nếu không đánh gãy hết chân mấy người!”
Bắc Thiên Vương hô lên.

Những người này đều bị dọa.

Nhao nhao lui về sau.

Dù bọn họ đến từ những dòng họ lớn, nhưng bên người không có vệ sĩ, bọn họ vẫn không dám gấp gáp.

Nhưng trước khi Đoàn Kim Hạo rời khỏi khoang hạng nhất, chụp một tấm ảnh mấy người Diệp Lâm Quân, “Cậu muốn làm gì?”
Bắc Thiên Vương tức giận nói.

“Hừ, không phải mấy người trâu lắm à? Đợi lát nữa hạ cánh rồi, mấy người có bản lĩnh thì đừng có đi! Tôi đợi anh ở thành phố Giang An!”
Đoàn Kim Hạo đe dọa.

Đến thành phố Giang An chính là địa bàn của cậu ta.


Chắc chắn cậu ta sẽ không tha cho ba người Diệp Lâm Quân.

Làm cho cậu ta mất mặt trước mặt nữ thần.

“Dám không? Có dám đến thành phố Giang An động vào chúng tôi không?”
Đoàn Kim Hạo lạnh lùng nói.

“Được!”
Điều khiến Bắc Thiên Vương ngạc nhiên là Diệp Lâm Quân lại đồng ý.

Anh ấy tức giận rồi!
“Được, vậy mấy người xong rồi!”
Đoàn Kim Hạo đắc ý rời khỏi khoang hạng nhất, đến khoang phổ thông.

Trước khi máy bay cất cánh, cậu ta gửi mấy tấm ảnh đã chụp cho quản gia ở nhà, để ông ta điều tra xem những người này có bối cảnh gì không.

Dù Đoàn Kim Hạo là cậu chủ dòng họ lớn, nhưng suy nghĩ vẫn rõ ràng.

Trước khi động đến một người thì phải tra rõ bối cảnh của người đó, đỡ đạp phải định.


Rất nhanh, quản gia đã trả lời lại tin.

Mấy người trong ảnh hoàn toàn không có thân phận, bối cảnh gì, chỉ là người bình thường mà thôi.

Không phải thế sao.

Thân phận của Diệp Lâm Quân vốn không thể điều tra được.

Thân phận của mấy người Bắc Thiên Vương lại càng trống trơn.

Sau khi nhận được tin tức, Đoàn Kim Hạo cười: “Được, một đám người bình thường à, xem sau khi máy bay hạ cánh rồi, làm sao để chơi chết bọn họ!”
“Phải dạy cho bọn họ một bài họ, không biết trải phái gì cả!”
Lâm Hiểu Hàm cũng tức giận nói.

Trong quan niệm của cô ta, Diệp Lâm Quân sai rồi.

Cô ta hoàn toàn không ý thức được mình đã ép buộc đạo đức người khác.

Đồ mà Diệp Lâm Quân đã mua, anh muốn làm gì cũng được.

Cô ta không thể quản được!
“Ừ, Hiểu Hàm, tớ đã báo cho dòng họ rồi, bên ngoài sân bay đều là người nhà họ Lý của tớ, bọn họ chỉ đợi chết thôi!”
Đoàn Kim Hạo đắc ý nói..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK