Thẩm Nguyệt trợn trắng mắt: “Sao nghe câu này của ngươi lại gian thế nhỉ”.
Tô Vũ mỉm cười: “Đương nhiên, lý giải về trung thần của mỗi người là khác nhau, ta chỉ trung thành với quân vương của ta”.
Rất lâu về sau, Thẩm Nguyệt mới có thể hiểu rõ một chút về Tô Vũ.
Quân vương của hắn luôn chỉ có một.
Âm thanh trong ngự hoa viên hỗn loạn cứ như đá rơi xuống mặt hồ, lan tràn ra khắp bốn phía. Thẩm Nguyệt nghe thấy có người hô: “Có thích khách! Đừng để hắn ta chạy, mau đuổi theo!”
Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Không thể ở lại đây được, ta đi trước đây”.
Nếu không thị vệ hoàng cung truy đuổi thích khách tới chỗ này thì thật sự là nàng không thoát được tội.
Tô Vũ nói: “Bây giờ cô ra ngoài không sợ bị coi thành thích khách à?”
“Cmn ta là phụ nữ có thai đấy!”
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Cho nên cô càng không thể ra ngoài mạo hiểm được”.
Nói xong, hắn liền ngưng thần nghe tiếng bước chân hỗn loạn, thấy được những bước chân đó đã hướng về đây, bèn trở nên nghiêm túc, đóng lại cửa sổ, tắt đi ánh nến.
Học đường trống rỗng lập tức rơi vào màu đen kịt.
Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn, Tô Vũ dắt tay nàng trong bóng đêm, kéo nàng vào trong học đường, khẽ nói: “Xin lỗi, chúng ta tránh đi một chút, nếu không sẽ xui xẻo bị phát hiện đấy”.
Thẩm Nguyệt tức giận muốn chửi ầm lên, nhưng cũng không thể không đi theo hắn.
Cấm vệ quân giờ đã tiến vào trong Viện Thái Học để lục soát.
Nàng cắn răng nói: “Ngươi nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, rõ ràng hai chúng ta đều trong sạch mà!”
Tô Vũ nói thật nhỏ: “Trong sạch sao, vậy ta sẽ chịu trách nhiệm với cô”.
Tô Vũ không cho nàng từ chối, nên nàng chỉ có thể đi theo Tô Vũ.
Tô Vũ quá quen thuộc với Viện Thái Học, chỉ mong bọn họ có thể thoát khỏi đám cấm vệ quân này. Thẩm Nguyệt chính nghĩa nói: “Vào lúc quan trọng thì ngươi phải bảo vệ ta thật tốt, không được để ta bị phát hiện, nếu không thì ngươi phải tự đi dẫn dụ bọn họ đi đấy nhé”.
“Cô muốn hy sinh ta à?”
“Hừ, một mình ngươi mất mặt còn hơn là cả hai chúng ta mất mặt”.
Phía sau học đường có một gian phòng nghỉ dành riêng cho các thầy dạy học trong này. Trong này có một cái giường và các vật phẩm chuyên dụng cho thư phòng.
Trong nháy mắt, Tô Vũ đã kéo Thẩm Nguyệt vào phòng nghỉ.
Tủ sách kia được dựa vào tường, bên trong chỉ có mấy cuốn sách, vẫn còn chút ít không gian.
Tô Vũ mở cửa tủ ra rồi cho Thẩm Nguyệt trốn vào trong.
Thẩm Nguyệt vừa cẩn thận trèo vào vừa oán thầm với vẻ không dám tin, mẹ nó, sao nàng lại thấy chột dạ chứ… như kiểu nàng đang làm việc xấu nhưng sợ bị phát hiện vậy!
Thẩm Nguyệt tưởng là Tô Vũ sẽ hiên ngang lẫm liệt đi dẫn dụ cấm vệ quân, ai mà ngờ rằng Tô Vũ cũng chui vào trong này luôn, lại còn đóng cửa tủ lại.
Không gian trong tủ sách không lớn, hai người cùng chui vào thì chật không tưởng.
Tô Vũ đưa hai tay chống vào bên mặt của Thẩm Nguyệt để tránh đè vào bụng của Thẩm Nguyệt, hắn dựa vào nàng cực kỳ gần, gần như là thở vào tai của Thẩm Nguyệt.
Nàng nghe được tiếng hít thở của hắn, khí tức của hắn tràn ngập khắp nơi, mang theo mùi trầm hương nhàn nhạt.
Thẩm Nguyệt nhảy dựng lên, cảm thấy rất bối rối. Nàng cắn răng nói: “Tô Vũ, ngươi vào đây làm cái gì! Ta đã bảo là ta sẽ trốn còn ngươi thì đi lôi kéo sự chú ý của đám người kia mà!”
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Không được, ta sợ lắm”.
Thẩm Nguyệt tức tối vô cùng: “Sợ cái mẹ gì! Rõ ràng ngươi rất mạnh, sao cứ giả ngu thế, ta biết ngươi võ công cái thế mà!”
Tô Vũ nói với giọng cực kỳ vô hại: “Nhưng bọn họ đao kiếm không có mắt, mà ta thì tay không tấc sắt”.
Trong lúc cả hai tranh luận, đã có một bộ phận cấm vệ quân mò vào bên trong học đường.
Học đường tối đen như mực, cho nên bọn họ cẩn thận đi từng bước, chỉ sợ bị thích khách phản kích.
Thẩm Nguyệt nghe được tiếng áo giáp giày sắt lộc cộc dưới sàn, mỗi bước đi đều khiến tâm trạng nàng bất an.
Thẩm Nguyệt còn đang giằng co với Tô Vũ trong tủ sách, định đẩy ngực của hắn để đá cái tên này ra ngoài.
Tô Vũ dán vào lỗ tai nàng, nói với âm thanh cực nhỏ: “Đừng làm loạn, người đến rồi kìa, nếu cô còn không ngoan nữa thì ta sẽ ôm cô đấy”.
Hắn đang chống tay ngang qua hai bên mặt của Thẩm Nguyệt, rất an phận, chưa hề có hành động gì lệch lạc.
Hai người sát cạnh nhau, Tô Vũ cũng không hề động vào nàng hoặc làm gì mờ ám, chỉ có góc áo cả hai cuốn lấy nhau và tiếng thở nhàn nhạt của hắn ở bên tai nàng.
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Nguyệt không tự chủ mà co người lại.
Giác quan của Tô Vũ mẫn cảm hơn Thẩm Nguyệt, khi cấm vệ quân bước chân vào phòng nghỉ thì hắn vẫn không hề hoảng loạn.
Thẩm Nguyệt tự đổ mồ hôi lạnh, cắn sắp gẫy cả răng, mặt nàng dán vào bên tai Tô Vũ, chỉ muốn cắn đứt cái tai của hắn ra: “Vậy giờ ta phải làm gì đây? Bọn họ chắc chắn sẽ lục soát tủ sách này”.
Tô Vũ không nói, rút cây trâm trên đầu Thẩm Nguyệt, vận dụng sức lực chuẩn bị bắn ra ngoài.
Thẩm Nguyệt thấy thế, lập tức ngăn cản hắn. Động tác của Tô Vũ khựng lại, ánh mắt nhìn Thẩm Nguyệt phảng phất như nóng lên trong đêm tối.
Thẩm Nguyệt không kịp tính toán gì với hắn, vội vàng nhét cái phi tiêu bản thân luôn mang theo bên mình cho Tô Vũ, rồi lấy lại cây trâm cài tóc, gắn lại trên đầu mình.
Trâm cài tóc này mà bắn ra, lỡ tạo thành chứng cứ phạm tội thì sao.
Tô Vũ xoay phi tiêu, phát hiện phi tiêu này rất thuận tay.
Khi bước chân tiến đến càng gần, Tô Vũ xoay chuyển ngón tay, linh hoạt dùng sức, bắn phi tiêu ra ngoài.
Trong khoảng cách gần như thế, Thẩm Nguyệt cảm nhận được khí thế và sự quyết đoán bức người của Tô Vũ.
Nhưng Tô Vũ không hề phi vào cấm vệ quân mà là phi lên trên tủ sách.
Ngăn tủ lập tức bị xuyên thủng, phi tiêu bắn lên xà ngang trên mái hiên.
Bịch một tiếng, nóc nhà vang lên tiếng vỡ. Có mấy tấm ngói lưu ly vỡ vụn, rơi xuống đất, cấm vệ quân lập tức lui về sau, xua bụi trong không khí, ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà rồi hét lớn: “Thích khách ở bên trên, mau đuổi theo!”
Nhất thời, tất cả cấm vệ quân đều chạy ra khỏi học đường, đuổi theo phương hướng nóc nhà Viện Thái Học.