Thẩm Nguyệt không mặn không nhạt đáp: “Các ngươi cứ như vậy thảo luận chuyện trong triều không sợ tai vách mạch rừng, sau đó bị cắt lưỡi à?”
Tiểu Hà và Ngọc Nghiên bốn mắt nhìn nhau nhất tề thè lưỡi dí dỏm.
Không ngờ lúc mới đến đây, Ngọc Nghiên còn khá có ý kiến với Tiểu Hà, nhưng hôm nay lại trở nên thân thiết với nàng ta nhất.
Đây cũng là ý tứ của Thẩm Nguyệt, hai cô nương cùng tuổi ở bên nhau khá hòa hợp, cũng dễ nói chuyện.
Trong cung đông người phức tạp, ngay cả Tiểu Hà cũng nhận thức được điểm này, chắc hẳn cũng không còn là bí mật gì nữa. Lúc các cung nhân nhàn rỗi tụ họp một chỗ, có ai không buôn chuyện đây?
Kể từ khi Tiểu Hà biết rằng Bắp Chân đặc biệt khao khát đối với Viện Thái Học, nàng ta bất cứ lúc nào cũng vô cùng để bụng tới chuyện của Viện Thái Học, ngày hôm sau liền đến bẩm báo với Thẩm Nguyệt: “Nghe nói hôm nay đại học sĩ vào Viện Thái Học dạy học rồi ạ”.
Trong lòng Thẩm Nguyệt khẽ run, động tác trên tay cũng khựng lại, trên mặt lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục mặc quần áo cho Bắp Chân, không biết cậu bé có nghe hiểu hay không mà bắt đầu bồn chồn trong vòng tay nàng, vùng vẫy đôi chân ngắn ngủn muốn xuống đất.
Thẩm Nguyệt thuận tay kéo chân cậu lại tiếp tục mặc quần cho cậu.
Thôi thị như ngầm hiểu được tiếng lòng của nàng liền hỏi: “Không phải từ sau khi ra khỏi Đại lý tự đại học sĩ vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng sao? Sao lại vào cung dạy học nhanh như vậy?"
Tiểu Hà đáp: “Có lẽ đã gần như tốt lại, cụ thể nô tỳ cũng không biết, nô tỳ cũng là nghe được từ các cung nữ đưa đón công chúa hoàng tử đến học đường ạ”.
Bắp Chân tràn đầy năng lượng, vài người phải thay phiên nhau trong nom bé chơi đùa cả ngày.
Buổi chiều hôm nay, cậu bé ngồi bên hồ trước cung Thái Hòa trêu đùa cá sấu, vô tình ngẩng đầu nhìn sang bờ đối diện thì thấy thấp thoáng có bóng người đi ngang qua.
Bắp Chân thấy vậy liền nhỏm dậy xiêu xiêu vẹo vẹo chạy lên đến chiếc cầu gỗ nhỏ.
Tiểu Hà cũng không quá để tâm, còn cho rằng cậu bé nhìn thấy vị hoàng tử hoặc công chúa nào đó đang chơi đùa gần đây, giống như sáng sớm họ phải tới Viện Thái Học đọc sách, Bắp Chân luôn tò mò ngó thêm mấy lượt.
Thị lực của Bắp Chân rất tốt, quả thật có người đang đang đi trên con đường ở phía bên kia.
Xung quanh chất từng đụn tuyết trắng xóa càng tô điểm thêm cho bóng người lạnh lẽo đó.
Quan bào bằng gấm, tóc đen xõa ngang vai, vài sợi tóc còn phiêu đãng trong không trung, vẫn là dáng vẻ liêm khiết nhẹ nhàng ấy.
Dưới chân Bắp Chân như bôi dầu mà đạp lên đất bằng chạy cực nhanh qua cây cầu gỗ nhỏ.
Cũng không biết bé học chạy từ lúc nào, trước kia đi đường còn lảo đảo không vững, trước mắt vậy mà nhanh nhẹn như vậy, sợ rằng đã dồn toàn bộ sức bú sữa rồi.
Ở phía bên kia của cây cầu gỗ có một đoạn gấp khúc xuống dốc hơi thoải, cậu bé vừa chạy liền không thể phanh lại.
Đợi đến khi Tiểu Hà phát hiện ra thì cậu bé đã chạy sang phía bên kia.
Hoàng đế cho phép Bắp Chân được đi lại trong vườn hoa bên ngoài cung Thái Hòa, vì vậy khi các thị vệ nhìn thấy cậu bé chạy ra ngoài nhất thời đều sững sờ, không biết có nên ngăn cản hay không.
Trong một thoáng chần chừ này, đôi chân nhỏ bé lanh lợi của Bắp Chân đã một đường men theo con đường kia đi về phía trước.
Bóng dáng đi xuyên qua rừng tùng trước mặt đối với cậu bé cao lớn như núi, không nhanh không chậm.
Bắp Chân cứ dõi theo đó đuổi theo, dưới chân cũng không có dấu hiệu chậm lại.
Tiểu Hà ở phía sau đã đuổi kịp tới, vừa thở hổn hển vừa nói: “Tiểu công tử, đừng chạy nữa, người không thế cách cung Thái Hòa quá xa…”
Nhưng Bắp Chân vẫn ngoan cố chạy về phía trước thêm một đoạn, vì quẩn chân cuối cùng cũng ngã nhào xuống đất.
Bé ngước cái đầu nhỏ nhìn lên, đôi mắt long lanh ánh nước dõi theo bóng lưng sắp khuất dạng trên con đường rừng thông kia.
Bắp Chân mấp máy môi kêu ‘ ê a’ hai tiếng giống như đang kêu hắn dừng lại.
Tiểu Hà đưa mắt nhìn theo liền ngơ ngác, lúc này mới phát hiện ra dưới bóng cây thường xanh vậy mà còn có một người.
Nàng ta chợt hiểu, nhất định là Bắp Chân thấy có người đi ngang qua bờ đối diện cung Thái Hòa nên bị hấp dẫn, do đó một mạch theo sát tới đây.
Nhìn bóng lưng hẳn là một một vị đại thần nào đó được chủ tử trong cung triệu tới.
Bởi hắn khoác trên mình một thân áo quan, góc áo còn phảng phất hoa văn hạc và mây, chân đi đôi ủng màu đen yên lặng giẫm trên nền tuyết. Hai tay hắn buông thõng dưới ống tay áo, lờ mờ nhưng vẫn đậm nét thanh khiết, mang đến cho người ta cảm giác gọn gàng hoàn mỹ, mảnh khảnh mà cao quý.
Tiểu Hà chưa từng thấy qua vị đại nhân nào có thể mặc quan phục đẹp mắt tới vậy, tuy rằng nàng ta cũng chưa thực sự gặp được mấy người đại nhân trong triều.
Chương 572: Trời sinh hiếu học
Nhưng dường như nàng có thể lý giải được vì sao Bắp Chân lại phải đuổi theo hắn. Ai mà chẳng yêu thích cái đẹp.
Bởi vì nghe Bắp Chân kêu lớn, bước chân của hắn ở phía trước bỗng nhiên ngừng lại.
Bóng người dừng lại một chút, sau đó chậm rãi xoay người, nét mặt thản nhiên.
Hai hàng lông mày hơi mảnh và đôi mắt dài sâu thẳm nhìn xa xăm.
Hắn nhìn Bắp Chân một lúc, sau đó nói với Tiểu Hà đang đứng bên kia: "Trời lạnh rồi, đưa nó về đi".
Bắp Chân đứng dậy muốn đuổi theo, Tiểu Hà sửng sốt, lập tức ôm lấy Bắp Chân, vội vàng hành lễ nói: "Bây giờ nô tỳ sẽ mang tiểu công tử trở về".
Bắp Chân nằm trên vai Tiểu Hà, vẫn nhìn hắn, cách hắn càng lúc càng xa.
Hắn không rời đi, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn theo hình ảnh Bắp Chân khuất dần trên đường.
Gió thổi qua khu rừng khiến cho tuyết đọng rơi xuống đất, bóng người hòa vào phong cảnh làm sáng bừng cả một góc trời.
Trở lại cung Thái Hòa, Thẩm Nguyệt đang mang theo Ngọc Nghiên và Thôi Thị ra ngoài để tìm người.
Tiểu Hà giao Bắp Chân vào tay Thẩm Nguyệt rồi quỳ xuống.
Thẩm Nguyệt cũng không tỏ ra quá khó chịu, nàng kiểm tra từ trên xuống dưới Bắp Chân, sau khi xác định nó vẫn bình an vô sự thì mới bình tĩnh nói: "Sao ngươi đi lâu vậy, ngươi đã chạy đi đâu?"
Giọng điệu của nàng mặc dù nhẹ nhàng nhưng trong lời nói lại lộ ra sự uy nghiêm không thể bỏ qua.
“Là nô tỳ nhất thời không chú ý, để tiểu công tử chạy ra khỏi cung Thái Hòa”.
Thẩm Nguyệt cau mày nói: "Nó chạy ra ngoài một mình làm cái gì?"
"Tiểu công tử hình như muốn đuổi theo một vị đại nhân".
"Vị đại nhân nào?"
Tiểu Hà lại trầm ngâm nói: "Vị đại nhân đó hình như đang đi tới Viện Thái Học".
Thẩm Nguyệt dừng lại một chút.
Tô Vũ đi ngang qua cung Thái Hòa sao?
Thẩm Nguyệt nói: "Sau này ngươi trông chừng nó cho kỹ, không được để cho tiểu tử này chạy lung tung khắp nơi nữa. Ngươi đứng lên đi".
Hai ngày tiếp theo, không cần Tiểu Hà chăm sóc, Thẩm Nguyệt cùng Bắp Chân chơi đùa ở hồ nước phía trước cung Thái Hòa cả ngày.
Bắp Chân trêu chọc con cá sấu, Thẩm Nguyệt trầm tư nhìn chằm chằm sang bờ bên kia.
Có thể là Tiểu Hà đã nhầm rồi, có lẽ người mà Bắp Chân chạy theo cũng không phải là Tô Vũ. Bởi vì nàng không nghĩ Tô Vũ sẽ xuất hiện ở bờ bên kia.
Mỗi ngày người qua lại bờ bên kia lác đác thưa thớt, ngoại trừ hoàng tử công chúa đi học về thì thỉnh thoảng cũng chỉ có mấy cung nhân.
Nhưng nếu người Bắp Chân đuổi theo không phải Tô Vũ thì trong cung còn có ai có thể khiến cho nó thích đến như vậy?
Ngay khi Thẩm Nguyệt chuẩn bị không suy nghĩ nữa thì Bắp Chân đột nhiên đứng dậy, muốn chạy ra ngoài cung một lần nữa.
Thẩm Nguyệt nhanh chóng nắm lấy áo của nó rồi bế nó lên.
Bắp Chân ôm lấy cổ Thẩm Nguyệt, lần đầu tiên nói rõ ràng rành mạch: "Mẹ, đuổi theo".
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua bãi cỏ lau nàng thực sự nhìn thấy một người nào đó đang chậm rãi đi qua ở bờ bên kia.
Hắn mặc quan bào, có lẽ là đi ra từ cung hoàng tử, phải đi qua nơi này để trở về viện thái học.
Thẩm Nguyệt không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn nhưng nàng vẫn có thể nhận ra hắn trong nháy mắt. Hắn ung dung bước đi, phong thái ngay thẳng, ngoại trừ Tô Vũ thì còn có thể là ai nữa?
Thẩm Nguyệt chỉ có thể nhìn hắn từ xa chứ không thể gọi hắn, hắn ở bờ bên kia không hề dừng lại, cũng không liếc nhìn sang một cái.
Thẩm Nguyệt không biết hắn có để ý thấy nàng và Bắp Chân đang nhìn theo hắn từ phía đối diện hay không.
Nàng không biết thương thế của hắn khôi phục như thế nào mà sớm như vậy đã vào cung nhậm chức dạy học, làm như vậy sẽ tăng thêm gánh nặng cho thân thể hắn.
Thẩm Nguyệt vẫn nhìn hắn đi xa.
Bắp Chân không thuận theo, nó nhất quyết muốn nhảy xuống đất rồi đuổi theo. Thẩm Nguyệt tất nhiên sẽ không buông tay để cho nó nhảy xuống đất, cho nên nó ở trong lòng Thẩm Nguyệt cứ vặn vẹo như bánh quẩy xoắn.
Sau đó, Thẩm Nguyệt bế Bắp Chân ngay ngắn lại rồi cúi đầu nhướng mày nhìn nó, nhẹ giọng nói: "Con thích người đó đến vậy sao? Không cần đuổi theo, sau này mẹ sẽ bắt hắn đến làm cha của con".
Bắp Chân như hiểu như không, nhưng cuối cùng cũng chịu ngồi yên.
Tiểu Hà thì không chịu ngồi yên, có nàng ta ở đây thì Thẩm Nguyệt có thể biết được rất nhiều chuyện ở bên ngoài cung Thái Hòa.
Tiểu Hà kích động chạy tới bên cạnh Thẩm Nguyệt rồi nói: “Công chúa, nô tỳ đã hỏi qua, xem ra ngày hôm đó tiểu công tử thật sự đuổi theo một vị đại học sĩ ở viện thái học".
"Đại hoàng tử mấy ngày nay bị nhiễm phong hàn nhưng không hề chểnh mảng chuyện học hành, đại học sĩ cùng hai vị thái phó liền thay nhau đến cung hoàng tử dạy học cho nên mới phải đi ngang qua bờ bên kia".
"Chắc chắn là tiểu công tử trời sinh hiếu học cho nên mới không ngừng đuổi theo vị đại học sĩ tài hoa nhất".
Thẩm Nguyệt nghe xong thì cảm thấy rất buồn cười.
Chương 573: Tên của con
Tiu Hà kiến nghị: "Hay là người để cho tiểu công tử đến viện thái học đi, để cho đại học sĩ dạy dỗ tiểu công tử".
Ngọc Nghiên nói: “Ngươi nói nghe dễ như vậy, hoàng thượng sao có thể đồng ý được chứ?”
Thẩm Nguyệt và Bắp Chân cũng không phải vào cung để hưởng phúc mà là đang bị giam lỏng.
Hoàng đế chắc chắn sẽ không tìm thầy đến dạy Bắp Chân chứ đừng nói đến chuyện để cho nó đến viện thái học nghe Tô Vũ giảng bài.
Đứa trẻ còn quá nhỏ để đi học, hơn nữa Thẩm Nguyệt ở trong cung tốt hơn hết là không có bất kỳ liên hệ nào với Tô Vũ.
Nhưng Thẩm Nguyệt phát hiện ra khi Tiểu Hà nói ra điều này thì nó đã trở thành một hy vọng xa vời trong lòng Thẩm Nguyệt.
Nếu Tô Vũ có thể dạy bảo Bắp Chân ngay từ đầu thì sau này Bắp Chân nhất định sẽ vĩ đại giống như hắn.
Thôi Thị là nhũ nương của Bắp Chân, bình thường vào ban đêm bà ta luôn chăm sóc hai mẹ con Thẩm Nguyệt.
Bắp Chân ngủ ở bên cạnh, Thẩm Nguyệt thì đang cầm một cuốn sách trong tay. Trong cung Thái Hòa còn lưu lại rất nhiều sách, phần lớn đều là chuẩn bị sẵn cho các hoàng tử bị phạt cấm túc, đương nhiên không phải mấy loại sách linh tinh bình thường, chẳng qua một lần cũng chưa được động tới, bây giờ Thẩm Nguyệt có thể dùng chúng để giết thời gian.
Thôi Thị nói: “Xin công chúa nghỉ ngơi sớm một chút, đã muộn rồi, cẩn thận sẽ đau mắt”.
Thẩm Nguyệt không trả lời, chỉ chuyên chú nhìn vào trang sách.
Bắp Chân đã ngủ say, nàng đang mặc một bộ tẩm y, tóc đen buông dài, toàn thân được bao phủ bởi một ánh sáng mềm mại.
"Công chúa có tâm sự sao?", Thôi Thị nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Nguyệt định thần lại rồi nói: "Nhị nương, ngươi thấy ta có nên đưa Bắp Chân đến viện thái học không?"
Thôi Thị cười nói: "Thì ra công chúa vẫn còn để trong lòng những lời nói của Tiểu Hà, nô tỳ cảm thấy đây cũng không phải ý kiến tồi".
Thôi Thị nói: “Tuy rằng công chúa không thể gặp đại nhân nhưng Bắp Chân thì không đến mức đó, để Bắp Chân tiếp xúc nhiều hơn với đại nhân cũng có lợi, chỉ cần công chúa không ra mặt là được. Cho dù hoàng thượng có nghi ngờ thì cũng không có cớ gì bắt lỗi. Chờ khi Bắp Chân tan học thì công chúa có thể làm như ngẫu nhiên nhàn rỗi đến đón tiểu công tử, sau đó còn có thể gặp mặt đại nhân thêm mấy lần".
Thẩm Nguyệt mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự tương tư rồi nói: "Nhị nương, ngươi sắp thuyết phục được ta rồi, nhưng chuyện ta gặp mặt chàng ở nội cung thật sự không ổn".
"Công chúa không làm chuyện gì khác thường, chỉ đến đón Bắp Chân trở về, có gì mà không ổn chứ? Huống chi đại nhân ban đầu cũng là thầy của công chúa, gặp mặt chào nhau một tiếng cũng là lẽ thường. Trước khi hai người không ở cùng một chỗ, công chúa tránh mặt đại nhân là việc nên làm, nhưng bây giờ cả hai đều đang ở trong cung, nếu như công chưa còn trốn tránh thì mới khiến cho người khác dễ nghi ngờ".
Thôi thị còn nói: "Bây giờ hoàng thượng đang giam lỏng công chúa nhưng cũng không hoàn toàn cấm túc ở trong cung, chi bằng cứ sống đơn giản thoải mái thì tốt hơn".
Thẩm Nguyệt đặt sách xuống, xoa xoa mi tâm rồi nói: "Đã không còn sớm nữa, nhị nương, ngươi cũng đi ngủ đi".
Sang ngày thứ hai, Bắp Chân tiếp tục trêu chọc con cá sấu bên hồ. Đây dường như đã trở thành chuyện mà mỗi ngày nó đều phải làm.
Bởi vì cung Thái Hòa thật sự quá nhỏ bé và nhàm chán.
Thẩm Nguyệt cũng để cho nó đi.
Nàng cúi đầu vuốt ve cây sáo trúc bên hông, sau đó lại lấy nó ra nghịch trong tay.
Nàng chưa bao giờ rời khỏi cây sáo trúc này, ngày nào nàng cũng đeo nó trên người.
Thẩm Nguyệt vẫn còn nhớ khi ở hành cung Dạ Lương thì Tô Vũ đã từng nói ban đầu lúc hắn tặng cây sáo trúc này cho nàng vì hi vọng sẽ nghe nàng thổi nó lên.
Chỉ có điều tuy nàng vẫn luôn mang nó theo bên người nhưng chưa từng thổi nó lên.
Nếu bây giờ nàng thổi nó lên thì không biết Tô Vũ có nghe thấy hay không?
Thẩm Nguyệt đưa sáo trúc lên môi, từ từ thổi lên một khúc nhạc.
Tiếng sáo dịu dàng du dương, thấm đầy hoài niệm.
Nghe thấy tiếng sáo truyền ra từ cung Thái Hòa, người không biết có khi còn tưởng công chúa Tĩnh Nguyệt đang nhớ nhung phò mã, người mà nàng yêu thương nhiều năm nhưng cuối cùng lại phải hòa ly.
Tô Vũ đi ngang qua nghe thấy, hắn đã dừng chân lại rất lâu dưới những tán cây tùng bách.
Bắp Chân cũng chăm chú lắng nghe. Sau khi tiếng sáo kết thúc, nó vẫn ngồi lặng yên không nhúc nhích.
Thẩm Nguyệt đưa tay ra xoa đầu nó.
Nó ngước mắt lên nhìn thì thấy Thẩm Nguyệt đang mỉm cười với mình.
Thẩm Nguyệt dịu dàng nói: "Hắn đã đặt tên cho con, tên chỉ có một chữ Tiễn".
Chương 574: Mong muốn của Bắp Chân
Chỉ có điều bây giờ Thẩm Nguyệt tạm thời còn chưa thể nói cho nó biết tên đầy đủ của nó là Tô Tiễn.
Sau đó Bắp Chân đã không còn hứng thú trêu chọc lũ cá sấu nữa.
Nguyên nhân chính là bởi vì lũ cá sấu này ngày nào cũng tranh giành bơi lên đầu tiên, nối đuôi nhau bơi đến cùng một chỗ, tưởng rằng có thức ăn ngon rơi xuống nhưng hóa ra chúng chỉ đang bị một đứa nhóc trêu ngươi mà thôi.
Không chỉ Bắp Chân cảm thấy chán mà ngay cả đám cá sấu cũng đã cảm thấy chán.
Mỗi khi Bắp Chân đứng ở đó thì đám cá sấu đều âm thầm bơi tới chờ đợi, chờ một lúc lâu mà cũng không thấy đứa trẻ nhảy xuống, đám cá sấu liền phải chán nản vẫy đuôi bơi đi.
Mấy ngày nay ngày nào Bắp Chân cũng đến trêu ngươi cá sấu, làm xáo trộn nghiêm trọng tác phong kỷ luật cùng thói quen làm việc và nghỉ ngơi của đám cá sấu này.
Khi người chăn nuôi đến cho đàn cá sấu ăn thì mới phát hiện đàn cá sấu đều chán ăn, con nào con nấy đều lộ ra vẻ mặt hung ác, vẫy đuôi vô cùng mạnh, cứ như thể đang trách cứ người chăn nuôi quá keo kiệt.
Người chăn nuôi cảm thấy rất khó hiểu, sao đám cá sấu này lúc trước còn rất nghe lời, bây giờ lại như đang muốn xé xác hắn ra vậy?
Chỉ có điều hắn ta cũng không quá lo lắng, cho dù cá sấu có hung dữ cỡ nào thì cũng không thể bò lên bờ được, bởi vì mặt hồ nước cách bờ rất xa.
Sau khi Bắp Chân hết hứng thú với đám cá sấu thì điều nó muốn làm nhất chính là chạy ra khỏi cây cầu gỗ, đi theo các hoàng tử công chúa đến viện thái học góp vui.
Mới đầu nhất định phải có người theo dõi từng đường đi của nó, hễ thấy nó xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đi thì phải nhanh chóng kéo lại.
Tiểu Hà không đành lòng liền nói: "Công chúa, để cho tiểu công tử đi ra ngoài chơi đi, nô tỳ bảo đảm sẽ chăm sóc tiểu công tử thật tốt".
Thẩm Nguyệt nhìn bộ dáng im lặng của Bắp Chân thì nghĩ thầm, chính nàng bị Tô Vũ mê hoặc thì cũng thôi đi, không biết Tô Vũ đã cho Bắp Chân ăn bùa mê gì mà nó lại mê hắn đến như vậy?
Chẳng lẽ vào đêm Tô Vũ xông vào trong cung muốn mang Bắp Chân đi thì hắn cũng đã cùng nó kết giao tình rồi sao?
Tô Vũ lại là một người có thể dỗ trẻ con sao?
Cuối cùng, Thẩm Nguyệt đành phải thỏa hiệp nói: "Mang nó đi đi, nhớ kỹ, đừng để tiểu công tử rời khỏi tầm mắt của ngươi".
Tiểu Hà phấn khởi nói: "Nô tỳ đã biết!"
Khỏi phải nói, vừa ra khỏi cung Thái Hòa thì Bắp Chân đã kéo Tiểu Hà đến viện Thái Học.
Lần này Thẩm Nguyệt không ngăn cản, chỉ có Tiểu Hà mới có thể dẫn Bắp Chân qua bên đó. Bất luận là nàng, Thôi thị hay Ngọc Nghiên đều không thích hợp để đi đến đó.
Có thể tiến vào viện thái học hay không thì phải dựa vào biểu hiện của Bắp Chân.
Bắp Chân kiên trì bước đi dưới tán cây ngô đồng, tiếng đọc sách truyền đến càng lúc càng gần, viện thái học đang ở phía trước không xa.
Tiểu Hà nói với Bắp Chân: "Sau khi vào trong thì chúng ta không được ồn ào, chỉ được đứng ở bên ngoài nghe một chút thôi, không được chạy vào trong, nếu như chúng ta quấy rầy các hoàng tử công chúa học tập thì lần sau không được tới đây nữa đâu".
Bắp Chân lặng lẽ nhấc từng bước chân nhỏ nhắn tiến về phía trước, bước vào cổng lớn viện thái học.
Cho dù nói nhiều nhưng Tiểu Hà cũng không nghĩ rằng nó nghe hiểu được bao nhiêu, thà không nói còn hơn. Nàng ta chỉ cần cố hết sức để mắt đến nó là được.
Tiền viện của viện thái học có chút trống trải.
Ở giữa viện có một cây ngô đồng lớn, cành lá vươn ra xung quanh, bình thường khi xuân hạ luân phiên thì hoa ngô đồng đua nhau khoe sắc khiến nơi đây trở thành một cảnh đẹp có một không hai, nhưng lúc này trên cành cây không có hoa lá, chỉ còn lại có tuyết.
Cánh cửa bên trong hé mở, qua đó có thể thấy vài bóng người nhỏ bé đang ngồi thưa thớt.
Bắp Chân quả thật không muốn bước vào trong, nó chỉ đứng cô đơn ở tiền viện nhìn vào trong, thân nó mặc áo bông nhỏ, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn trông cứ như một con búp bê sứ.
Tiểu Hà thấy vậy thì rất thương, hơn nữa đứng lâu cũng hơi mệt, bèn lấy một nhánh cây ngô đồng lớn phủi sạch tuyết sau đó để cho Bắp Chân ngồi xuống.
Bắp Chân ngồi xuống yên vị trên mặt đất.
Nó vẫn nhìn vào trong học đường, vừa hay lại nhìn thấy vị nam tử cao gầy mặc quan bào chậm rãi đi qua, hai mắt của Bắp Chân liền dán chặt lên người hắn.