Khi Tô Vũ vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo lại, Thẩm Nguyệt ở bên cạnh cũng vươn vai khởi động tay chân, nàng ngẩng đầu nhìn ánh sáng phía chân trời chiếu rọi vạn trượng, đôi mắt như được gột rửa sáng rỡ như thủy tinh.
Nàng hít một hơi thật sâu, đã điều chỉnh tâm trạng điềm tĩnh lại: “Tối qua ta ngủ mê man, chàng thì sao?”
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn nàng, cong môi mỉm cười: “Ừm, ta cũng ngủ tới mơ hồ luôn”.
Thẩm Nguyệt mặt liệt giật giật mí mắt: “Chàng tốt nhất đừng dùng loại biểu cảm cùng ngữ điệu thâm thúy này nói chuyện, sẽ khiến người cảm thấy lời nói có nghĩa khác đó”.
Tô Vũ thản nhiên vuốt phẳng tà áo, tựa hồ tâm tình của hắn không tệ, nhẹ giọng đáp: “Được, vậy ta sẽ nghiêm túc chút”.
Sau đó đại tướng quân Dạ Lương mời hai người họ tới lều tướng quân cùng dùng bữa sáng.
Đại tướng quân biết tối qua Tô Vũ cùng Thẩm Nguyệt chưa hề động tới thức ăn mà lính cấp dưỡng đưa lên, nếu sáng nay đưa tới một lần nữa bọn họ cũng chưa chắc có thể an tâm nuốt xuống.
Tốt xấu gì cũng là sứ thần và công chúa mà Đại Sở phái tới, cũng không thể khiến họ vác chiếc bụng rỗng tuếch tới gặp hoàng thương Dạ Lương được.
Do đó đại tướng quân liền mời hai người họ tới cùng nhau dùng bữa sáng, đồ ăn thức uống mọi người dùng đều giống nhau, cũng có thể khiến hai người họ yên tâm.
Tô Vũ biết đêm qua Thẩm Nguyệt đã đói bụng rồi, hiện tại nhớ tới khi nàng ghé vào tai hắn nói mình đói, giọng nói còn mang theo chút mềm yếu cùng đáng thương trong lòng hắn làm sao có thể nỡ, tốt hơn vẫn nên để nàng ăn no mới tương đối có tinh thần.
Bữa sáng chỉ gồm cháo trắng, bánh bao hấp, cộng thêm hai đĩa dưa muối đối với Thẩm Nguyệt đã đủ.
Sau bữa sáng, đại tướng quân Dạ Lương sắp xếp xong sự vụ trong quân liền đích thân hộ tống Tô Vũ cùng Thẩm Nguyệt lên đường.
Liễu Thiên Hạc hành hung bất thành, thân là tội thần tất nhiên cũng bị áp giải về theo.
Nghe nói đêm qua sau khi bị bắt hắn đã tìm cách trốn thoát, nên hôm nay đại tướng quân liền nhốt hắn lại bằng một nhà lao bằng gỗ vững chắc.
Khi họ khởi hành đi ngang qua nhà lao gỗ, Thẩm Nguyệt cũng đánh mắt nhìn tới Liễu Thiên Hạc.
Trong ấn tượng mờ nhạt của nàng, khuôn mặt này vẫn có phần xa lạ.
Thẩm Nguyệt nói: “Thì ra ngươi chính là Liễu Thiên Hạc”.
Đôi mắt u ám của Liễu Thiên Hạc nhìn chằm chằm vào Thẩm Nguyệt, rồi lại quay sang hướng Tô Vũ, đột nhiên cười đầy hung tợn: “Hãy cầu nguyện để bản thân chớ rơi vào kết cục như ta ngày hôm nay, thứ mất nước ti tiện thì có tư cách gì đi xem trò vui của người khác!”
Thẩm Nguyệt cong khóe môi: “Ai có thời gian xem trò hề của ngươi, trước khi tới đây ta còn không biết ngươi là ai. Nhưng Mi Vũ ngược lại rất thương nhớ ngươi đó”.
Vẻ mặt của Liễu Thiên Hạc thoắt cái thay đổi, hai mắt hắn nhìn Thẩm Nguyệt chòng chọc như muốn khoét một lỗ trên người nàng: “Nếu ngươi dám động tới muội ấy, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!”
“Ngươi yên tâm, nàng ta tạm thời tất cả mọi chuyện đều tốt ngoại trừ việc điên điên khùng khùng mà thôi. Ta vẫn đang chờ xem ngày huynh muội các người đoàn tụ kia”.
Hai tay Liễu Thiên Hạc dùng lực đánh vào cột của nhà tù bằng gỗ, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể phá tan mà thoát ra ngoài.
Tiếp đó Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ liền leo lên ngựa, đại tướng quân Dạ Lương dẫn đầu đi trước, một hàng người bắt đầu xuất phát về phía biên thành của Dạ Lương.
Thành trì gần biên giới của Dạ Lương gọi là thành Diệp thành.
Trước đó quân và dân tại thành Diệp đã sớm nhận được tin tức nói rằng sứ thần của Đại Sở hôm nay sẽ đến nơi đây cùng hoàng đế Dạ Lương đàm phán.
Nếu đàm phán thành công, Dạ Lương cùng Đại Sở sẽ không động binh đao trong những năm tiếp đó, tôn trọng nguyên tắc hòa bình và hữu nghị, người dân Dạ Lương cuối cùng cũng có thể khôi phục nguyên khí và nghỉ ngơi nên họ đều vô cùng vui mừng mà nhộn nhịp tới chào đón.
Chỉ là không ngờ tới sau khi tới được thành Diệp thành mới phát hiện ra hoàng đế Dạ Lương không có mặt ở đó mà lại di chuyển tới nơi khác rồi.
Chếch về phía nam của thành Diệp vài chục dặm có một ngọn núi Diệp, đây là ngọn núi cao nhất trong bán kính quanh đây với đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa quanh năm.
Hành cung vào ngày hè vô cùng mát mẻ, là một nơi tuyệt vời để tránh cái nóng nực, leo lên đến đỉnh núi còn có thể thưởng thức tuyết vào giữa tháng sáu, phóng mắt nhìn khắp núi non.
Phải nói rằng hoàng đế Dạ Lương quả thực là một người rất biết cách hưởng thụ.
Thành Diệp là một tòa thành trì nhỏ, không đủ để dung chứa hoàng đế Dạ Lương và một nhóm quan viên trong triều đến đàm phán cùng Đại Sở.
Không gian tại hành cung rộng rãi, càng dễ dàng ôn hòa tâm tình, mấu chốt là nơi đây sở hữu địa hình hiểm trở, lên dễ xuống khó.
Đến được dưới chân núi Diệp trời đã nửa chiều.
Một hàng người còn phải bỏ ngựa xe đi bộ lên núi.
Chân núi được canh phòng cẩn mật, phải vượt qua tầng tầng lớp lớp các trạm gác, nhưng có đại tướng quân mở đường ở phía trước, một đường này cũng trơn tru thông suốt.
Để đến được hành cung ở sườn núi còn phải thông qua một con hào.
Vắt ngang phía trước hào trời là một lối đi lơ lửng, và bên dưới lối đi chính là một vách núi sâu không thấy đáy.
Tại các điểm vào và ra của lối đi đều được bảo vệ bởi các binh sĩ Dạ Lương, nghe đại tướng quân tự hào cho biết trong trường hợp khẩn cấp có thể cắt đôi từ đó chặt đứt lối vào hành cung duy nhất để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho hành cung.
Thẩm Nguyệt không khỏi ngưỡng mộ, nàng tấm tắc ngợi khen: “Không ngờ hoàng thượng của các người lại có ý thức an toàn mạnh mẽ như vậy”.
Chỉ không biết hắn có từng cân nhắc tới, sau khi cắt đứt lối đi này, không chỉ người bên ngoài không thể tiến vào mà người bên trong hành cung cũng đều không ra được hay không.