Mục lục
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 471: Nói trở mặt là trở mặt luôn

Tần Như Lương không đùa với nàng nữa, hắn ta nghiêm nghị nói: “Vài ba ngày sau khi món canh này được đưa tới, đáng lẽ cô phải bị bệnh nằm liệt giường mới phải”.

“Rồi sao, ngươi tính làm như thế nào?”, Thẩm Nguyệt tức giận hỏi lại dù đã cố giữ bình tĩnh.

“Ta dự định để cô đổ bệnh, như thế cũng là một phương pháp kim thiền thoát xác”.

Thẩm Nguyệt trầm ngâm trong chốc lát rồi đáp: “Ngươi muốn ta đổ bệnh để thoát thân sao? Lần này ta quay về vì muốn cứu Bắp Chân, hiện giờ Bắp Chân vẫn còn trong cung, thế mà ta đổ bệnh cho xong chuyện, ta mà chết, liệu Bắp Chân sống nổi mấy ngày?

Tạm thời không tính đến những thứ này, nhân sâm và lê lô là do hoàng thượng ban, ta có bị trúng độc hay không, lẽ nào thái y không kiểm tra ra được? Ngươi cảm thấy hoàng đế có thể chừa lại con đường sống cho ta không, ông ta chỉ hận không thể khiến ta chết đi, dù ta còn giữ được chút hơi tàn, ông ta cũng nóng lòng bồi thêm một nhát. Thế nên, ta có bao nhiêu cơ hội thoát chết ngay trước mắt ông ta?”

Tần Như Lương biết, muốn giấu giếm thì khó như lên trời.

Hắn ta thản nhiên: “Vậy chỉ có thể đợi vài ba ngày nữa, ta tiến cung thỉnh tội thôi”.

“Thỉnh tội kháng chỉ bất tuân sao?”, Thẩm Nguyệt đáp: “Kháng chỉ là đại nghịch bất đạo, ngươi mà đi, chẳng khác nào bất chấp tính mạng của mình”.

Chẳng những hắn ta không còn nổi một ngày yên bình nữa, có khi toàn bộ phủ tướng quân cũng bị liên lụy theo.

Bao nhiêu công danh bổng lộc xưa kia chớp mắt tan tành mây khói, bản thân hắn ta còn trở thành kẻ tội đồ.

Thẩm Nguyệt không muốn Tần Như Lương vì nàng mà phải trả giá như vậy.

Tần Như Lương điềm tĩnh đáp: “Khi dùng người, cần có người vì ông ta mà xung phong trận tiền, đợi khi không dùng nữa thì ném đi như một đôi giày rách, không nhận được kết quả tốt đẹp. Qua cầu rút ván, trước nay luôn như vậy”.

Hắn ta đưa mắt nhìn Thẩm Nguyệt: “Nếu giả bệnh để kim thiền thoát xác cũng không phải phương pháp ổn thỏa, vậy chỉ còn con đường để ta tiến cung thỉnh tội. Cô không cần lo lắng cho ta, cùng lắm là vào ngục. Nếu hoàng thượng thực sự muốn lấy mạng ta thì cũng phải có lý do thuyết phục nổi quần thần”.

Trước kia Tần Như Lương có chiến công hiển hách, sau khi về kinh cũng không phạm phải tội gì. Hoàng đế muốn hắn ta mưu hại Thẩm Nguyệt cũng phải tiến hành trong bí mật, nhất thời, hoàng đế thực sự không tìm được lý do nào hợp lý để giết hắn ta.

Thẩm Nguyệt ngẫm nghĩ hồi lâu: “Không phải trong phủ có tai mắt sao, đợi đến ngày mai ngươi hãy loan tin đi, nói rằng ngươi đút canh gà cho ta nhưng bị ta phát hiện trong canh có điểm khác lạ nên trở mặt với nhau. Như thế ta có thể quang minh chính đại không uống món canh độc này, mà ngươi cũng không cần chịu tội vì nói”.

Như thế, Thẩm Nguyệt ôm hết mọi chuyện về phía mình, Tần Như Lương tới trước mặt hoàng đế, cũng lắm cũng chỉ bị hoàng đế trách mắng vài câu vì hạ độc không thành mà còn bị phát hiện thôi.

“Không được!”, Tần Như Lương lập tức từ chối ngay: “Cho dù lần này hoàng đế không đối phó được với cô, lần sau ông ta sẽ dùng chiêu thức khác! Đến lúc đó cô khó lòng mà đề phòng được”.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt rất bình tĩnh: “Khó lòng đề phòng, ta cứ đề phòng hết mức là được, cũng không đến mức khiến ngươi phải chịu liên lụy từ ta”.

Tần Như Lương trầm giọng: “Thẩm Nguyệt, cô đừng làm xằng làm bậy”.

Khóe môi Thẩm Nguyệt nhếch lên, nàng cười cười: “Tần Như Lương, phủ của ngươi có bao nhiêu người, ngươi đã từng nghĩ đến chưa? Lẽ nào ngươi muốn thấy họ tan cửa nát nhà, chết không chỗ chôn thân?”

Tần Như Lương nhíu mày, không đợi hắn ta nói gì, Thẩm Nguyệt đột nhiên thay đổi sắc mặt, ném mạnh bát canh ra ngoài rồi hét lên: “Ngọc Nghiên, nhị nương, đuổi hắn ta ra ngoài cho ta!”

Nói trở mặt là trở mặt luôn, điều này mới thực sự khiến Tần Như Lương không hề đề phòng, không kịp trở tay.

Khi bị đuổi ra khỏi Trì Xuân Uyển, Tần Như Lương nhìn gương mặt bướng bỉnh của Thẩm Nguyệt mà nghiến răng nghiến lợi: “Không phải đã bảo ngày mai hẵng loan tin sao, bây giờ cô nổi cơn điên gì thế hả!”

Thẩm Nguyệt còn đá hắn ta thêm một cái khi hắn ta gần ra ngoài, nhướn mày cười khẩy: “Bộ dạng trở tay không kịp của ngươi hiện giờ trông mới thật nè”.

Sau đó Thẩm Nguyệt ở trong Trì Xuân Uyển gào thét khóc lóc ầm ĩ, điên cuồng mắng Tần Như Lương, gì mà kẻ bội ơn, lương tâm chó gặm, vong ân bội nghĩa, vân vân, mắng rất trơn tru.

Tần Như Lương đứng bên ngoài nghe đến đâu gân xanh giật giật đến đấy.

Nữ nhân này mắng hắn ta vui vẻ quá nhỉ, mắng hắn ta đến mức máu chó đầy đầu, điều này khiến hắn ta không khỏi hoài nghi là nàng đang lấy việc công trả thù riêng.

Người trong phủ tướng quân không khỏi mờ mịt, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Trước đó chẳng phải vẫn ổn sao, tình cảm của tướng quân và công chúa ngày một thân mật hơn, buổi tối công chúa còn đợi tướng quân về ăn cơm, mà tướng quân tự tay mang canh gà cho công chúa, ai cũng vui mừng.

Bây giờ không còn nhị phu nhân nữa, đám hạ nhân chỉ mong tướng quân và công chúa mau chóng hòa hợp, thậm chí âm thầm mong cho hai người sớm chuyển vào sống cùng một tiểu viện.

Tại sao mới qua vài ngày, không ngờ họ cãi nhau đến mức không ngớt được.

Một buổi sáng, thông tin này lan truyền khắp phủ tướng quân khiến ai nấy xôn xao.
Chương 472: Vừa bạc bẽo vừa háo sắc

Đâu thể ngờ rằng, tuy nhị phu nhân đã bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân, nhưng lòng tướng quân vẫn luôn nhớ nhung nàng ta! Nghe nói vì căm hận công chúa đuổi nhị phu nhân ra khỏi nhà nên tướng quân thậm chí mang cả canh gà độc tới cho công chúa, muốn đầu độc công chúa!

Nếu không phải nhân lúc công chúa không chú ý, con mèo hoang từ đâu lẻn vào lén uống canh gà, công chúa thực sự không biết canh gà có độc.

Thế mà con mèo hoang kia còn chưa ra khỏi Trì Xuân Uyển đã chết rồi.

Không ai trông thấy con mèo đó, nghe nói đã bị đem đi vứt.

Đám hạ nhân không khỏi xuýt xoa.

Lẽ nào tướng quân vẫn còn nhung nhớ nhị phu nhân nên trách công chúa đuổi nhị phu nhân đi?

Hôm đó Tần Như Lương mặt mày sa sầm ra khỏi Trì Xuân Uyển, miệng vẫn còn lẩm bẩm những câu như “khùng điên độc ác”, “độc phụ nhỏ nhen”.

Đủ thấy hắn ta và công chúa cãi nhau không hề vui vẻ gì.

Thẩm Nguyệt còn ồn ào đòi báo quan, đòi mang ít xương gà sót lại trong bát canh gà bị quăng vỡ tới quan phủ kiểm tra, xem xem rốt cuộc có độc hay không.

Nếu chuyện này đồn ra ngoài để người ngoài biết được thì khó coi lắm.

Thế là hạ nhân trong phủ vội vàng chạy tới khuyên ngăn, đại khái là tướng quân bị mê hoặc nên nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện như vậy, mong công chúa giơ cao đánh khẽ, vân vân và mây mây.

Thẩm Nguyệt nổi nóng hồi lâu mới dần dần dịu lại, bắt đầu lau nước mắt, kể lể từng nỗi ấm ức từng phải chịu trước kia.

Người kia chẳng ai không thấy động lòng.

Tần Như Lương tức nghẹn cả họng, hiện giờ chắc hẳn hắn ta đã biến thành kẻ phụ bạc. Có trời mới biết, chỉ cần một câu nói của Thẩm Nguyệt, hắn ta cam tâm tình nguyện suốt nửa đời sau chỉ thương yêu chiều chuộng một mình nàng.

Nhưng nữ nhân này lại hủy hoại thanh danh của hắn ta, thậm chí chẳng buồn chớp mắt.

Tóm lại, về sau này Thẩm Nguyệt không chịu uống bất kỳ loại canh bồi bổ nào nữa, đến cả ba bữa cơm một ngày cũng phải kiểm tra tới lui, xác nhận thức ăn không có độc mới chịu ăn.

Cứ như thế, nhân sâm và lê lô kia không còn cơ hội chui vào bụng Thẩm Nguyệt nữa.

Quản gia tới tìm Tần Như Lương, bẩm báo rõ ràng: “Lần trước tướng quân bảo lão nô điều tra tai mắt trong phủ, lão nô đã điều tra từng người một. Trong phòng bếp đúng là có một người, hạ nhân quét dọn ở trung đình có hai người, tiền viện cũng có hai người, không phải là người cũ của phủ. Họ lần lượt tiến vào phủ trong thời gian nửa năm khi tướng quân và công chúa không có ở đây”.

Mặt mũi Tần Như Lương sa sầm.

“Tướng quân, bây giờ nên làm thế nào? Hay là để lão nô đuổi họ ra ngoài?”, quản gia hỏi.

“Không cần đuổi ra ngoài”, Tần Như Lương đáp: “Cứ biết có những ai là được, tạm thời đừng đánh rắn động cỏ”.

Lần này Tần Như Lương không thể thực hiện yêu cầu của hoàng đế, không biết lần sau ông ta sẽ tìm đến ai, sẽ dùng biện pháp gì.

Tần Như Lương phiền muộn vô cùng. Vốn dĩ hắn ta không đồng ý khi Thẩm Nguyệt muốn ôm hết mọi việc vào mình, nhưng hiện giờ sự việc ầm ĩ đến mức này, hắn ta cũng rất bị động.

Tên bạc bẽo và phụ tình như hắn ta suốt ngày bị Thẩm Nguyệt mắng ra rả, hai tai cũng sắp đóng kén luôn rồi.

Trước khi rời đi, quản gia còn khuyên hắn ta vài câu: “Tướng quân, công chúa là người rất tình cảm, lão nô khẩn khoản mong tướng quân đừng làm khó công chúa. Nếu không vì công chúa vượt ngàn dặm xa xôi xuống phía Nam…”

Tần Như Lương lạnh lùng liếc nhìn quản gia: “Rốt cuộc ông là quản gia của nàng ấy hay là quản gia của ta?”

Quản gia đáp: “Lão nô chỉ cảm thấy, trong căn nhà này, dù là tướng quân hay công chúa, thiếu ai cũng không được”.

Tần Như Lương buồn bực không sao tả nổi bằng lời.

Hiện giờ trái tim của Thẩm Nguyệt không ở nơi này, nói gì đến ngày sau.

Phủ tướng quân sớm muộn gì cũng không thể giữ chân Thẩm Nguyệt nữa.

Quản gia lại nói: “Còn về những lời công chúa mắng, tướng quân đừng để trong lòng, bớt nghe vài câu là được”.

Tần Như Lương chắp tay sau lưng, điềm nhiên đáp: “Nàng ấy thích mắng thì cứ để nàng ấy mắng cho vui”.

Nghe nói Tần Như Lương không chỉ bạc bẽo mà còn háo sắc.

Hắn ta có bản tính như vậy mà sao hắn ta không biết nhỉ, phải nghe từ miệng của người khác mới biết.

Hôm đó hắn ta quay về tiểu viện, phát hiện trong chủ viện đột nhiên có hai nha hoàn õng ẹo và quyến rũ đang đứng chờ. Hai nha hoàn này được lựa chọn kỹ càng từ trong số các nha hoàn, dung mạo hay vóc dáng đều rất nổi bật.

Nghe nói hai nha hoàn này được phái tới để hầu hạ nhu cầu “riêng tư” của hắn ta.

Tần Như Lương tức nổ phổi, chuyện dở người như này, ngoài Thẩm Nguyệt sắp xếp ra, hắn ta không thể nghĩ tới người nào khác.

Nữ nhân này chỉ chăm chăm đẩy nữ nhân khác vào lòng hắn ta? Hắn ta chỉ hôn nàng một cái, đâu cần phải ghim thù đến vậy chứ!

Sau cùng Tần Như Lương đuổi hai nha hoàn ra khỏi tiểu viện.

Thế mà tin tức này vừa truyền đi, Thẩm Nguyệt lại có chủ đề khác để nói, bảo rằng hắn ta một lòng nhớ thương tình cũ, người khác không lọt nổi vào mắt xanh của hắn ta.

Đợi khi tâm trạng của Thẩm Nguyệt bình ổn hơn, Ngọc Nghiên đỡ nàng đi dạo bộ trong hoa viên, trùng hợp làm sao, gặp ngay oan gia ngõ hẹp Tần Như Lương.

Nha hoàn quét dọn trong hoa viên đang bận rộn ở cách đó không quá xa.
Chương 473: Tức giận

Hai người gặp nhau, “mắt đỏ” vô cùng. Thẩm Nguyệt còn chưa nói được vài câu thì đã giơ khăn lên lau nước mắt.

Thái dương của Tần Như Lương giần giật, hắn ta khẽ cắn răng nói: “Cô giả bộ quá đà rồi đấy! Hai nha hoàn kia là sao?”

Thẩm Nguyệt cầm khăn tay che đi khóe miệng đang khẽ cong, nói nhỏ: “Ta làm vậy chẳng phải vì muốn giúp ngươi giải tỏa nỗi cô đơn sao? Có hai người đó hầu hạ mà ngươi vẫn chưa thấy đủ à? Hay vẫn nhớ mãi cử chỉ quyến rũ hút hồn của Mi Vũ trước kia. Không ấy thì ta sai quản gia tìm nàng ta về cho ngươi nhé?”

“Thẩm Nguyệt!”, Tần Như Lương tức giận mà không thể xả ra ngoài: “Ta cần phụ nữ lúc nào hả, giải tỏa cô đơn quái gì!”

Thẩm Nguyệt cúi đầu cười rõ tươi, sau đó nói: “Tuổi trẻ khí thịnh, ham muốn ngập tràn chứ còn gì nữa. Ta hiểu hết, ngươi không cần phải giấu giếm làm gì. Để sáng mai ta tìm thêm mấy người khác hợp ý ngươi vậy”.

Tần Như Lương đã nhận ra, nếu hắn ta càng tức giận thì cô nàng này sẽ càng vui vẻ.

Hắn ta cố dằn cơn giận xuống, không thể để nàng được như ý. Sau khi hít sâu vài cái, sắc mặt cũng bình thường trở lại, hắn ta cười nói: “Cô cũng biết chỉ có duy nhất mình cô hợp ý ta thôi. Hay cô tự dâng hiến bản thân đi, ta tình nguyện nhận”.

Quả nhiên nụ cười trên mặt Thẩm Nguyệt lập tức nhạt hẳn: “Tần Như Lương, ngươi muốn chết đúng không?”

Tần Như Lương khẽ nghiêng cười, thân hình cao lớn càng làm nổi bật dáng vẻ yểu điệu nhu hòa của Thẩm Nguyệt, hắn như có như không ghé sát tai nàng, nói nhỏ: “Kể từ cái hôm được nếm thử đôi môi ngọt ngào của cô, ngay cả mơ mà ta cũng nhìn thấy cô đấy”.

Thẩm Nguyệt khựng lại, sau đó cũng không để ý xem nơi đây là chốn nào mà đã lập tức đuổi đánh Tần Như Lương.

Cả hai làm náo loạn cả vườn hoa.

Bởi thế, nha hoàn chuyên làm việc lặt vặt trong vườn hoa tận mắt chứng kiến cảnh: Tướng quân và công chúa quả thật đã trở mặt thành thù.

Hoàng đế đợi năm ngày liền, chẳng những không nhận được thông tin Thẩm Nguyệt bệnh liệt giường mà trái lại còn nghe nói Tần Như Lương chưa kịp hạ độc thì đã bị phát hiện, hiện giờ cả hai người đang trong trạng thái như nước với lửa.

Tất nhiên là Thẩm Nguyệt vẫn sống rất thoải mái.

Lúc Tần Như Lương tiến cung thỉnh tội, hoàng đế nghe hắn ta kể lại những chuyện đã xảy ra mà mặt mày xanh lét.

Hoàng đế tức giận vỗ bàn: “Ngươi đường đường là đại tướng quân, làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, vậy mà lại bị một người phụ nữ phát hiện!”

Tần Như Lương nói: “Bẩm hoàng thượng, quả thật thần khó mà mở miệng kể ra chuyện xấu trong nhà”.

“Nói!”

“Từ lúc thần quay về, nàng ta luôn nghi thần nghi quỷ. Thần đuổi hết thiếp thất đi mà nàng ta vẫn không chịu bỏ qua, cứ nằng nặc cho rằng thần sẽ tiếp tục tìm người thiếp kia để nối lại tình xưa…”, Tần Như Lương, khó khăn nói.

“Lần này, lúc thần mang canh gà tới, công chúa lập tức nghi ngờ thần có ý đồ. Trong biệt uyển còn có một con mèo bị chết, thế là nàng ta lập tức làm ầm làm ĩ, không chịu ăn bất cứ thứ gì do thần đưa”.

Phụ nữ mà đã điên lên thì chẳng thèm quan tâm gì sất, chỉ muốn khuấy loạn tất thảy mọi thứ.

Lần này Tần Như Lương không hoàn thành nhiệm vụ nhưng ít ra hắn ta vẫn làm theo lời hoàng đế. Theo những gì tai mắt trong phủ tướng quân bẩm báo, khi Tần Như Lương nấu canh gà cho Thẩm Nguyệt, hắn ta quả thật đã bỏ thêm cả nhân sâm và lê lô.

Nguyên nhân lớn nhất khiến mọi chuyện thành ra như vậy nằm ở bản thân Thẩm Nguyệt.

Tuy hoàng đế cố gắng nén cơn giận nhưng vẫn khó tránh khỏi việc thể hiện ra vẻ mặt.

Bầu không khí trong đại điện im ắng đến mức khiến mọi người ngạt thở, không một ai biết tiếp theo hoàng đế sẽ quyết định thế nào.

Cuối cùng hoàng đế cũng lên tiếng: “Tần Như Lương, trước giờ ngươi vẫn luôn là cánh tay đắc lực của trẫm, lần này ngươi xuất chinh, trẫm cũng gửi gắm rất nhiều kỳ vọng. Không ngờ kết quả là ngươi lại bại trận, còn khiến Đại Sở mất đi ba tòa thành”.

Mặt Tần Như Lương vô cùng nghiêm túc, nói: “Thần xuất chinh thất bại, cam nguyện chịu phạt”.

Hoàng đế nói: “Tạm thời không nói tới những thứ này. Mấy vạn tướng sĩ ngươi dẫn theo hầu như đều bỏ mạng sa trường, những gia đình bách tính tang chồng mất con đều chịu không thấu, chỉ giết mỗi mình Liễu Thiên Hạc không đủ để dân chúng thôi bất bình”.

“Thần bằng lòng với mọi quyết định xử phạt của hoàng thượng”.

Hoàng đế nói: “Ngươi là ái tướng của trẫm, tất nhiên trẫm không nỡ xử trí ngươi. Nhưng trẫm cũng không thể phớt lờ nỗi đau của bách tính, mà cần cho bọn họ một lời giải thích thỏa đáng”.

Nói rồi, hoàng đế bễ nghễ nhìn xuống Tần Như Lương đang quỳ trên sàn, trong mắt không hề có chút tình nghĩa kề vai chiến đấu trước kia mà chỉ lộ rõ sự coi thường. Ông ta tiếp tục nói: “Hôm nay trẫm sẽ giao ngươi cho Đại lý tự cùng với mật báo từ Nam Cảnh gửi tới. Tất cả những chuyện có liên quan đến chiến sự tại Nam Cảnh đều sẽ do Đại lý tự thẩm tra kỹ càng. Nếu như trên chiến trường ngươi có chút lơi là nhiệm vụ, trẫm sẽ xử trí theo luật pháp Đại Sở, tuyệt đối không nhân nhượng”.

Sau đó hoàng đế sai người áp giải Tần Như Lương đến Đại lý tự.
Chương 474: Vu tội

Trong cung điện trống trải, hoàng đế ngồi ngay ngắn chốc lát, sau đó nói với cung nhân: “Tuyên Lễ bộ thị lang Hạ Du đến!”

Nhắc đến Hạ Du, từ sau khi nhận chức ở Lễ bộ, hắn ta làm việc cần cù chăm chỉ, tiếc rằng hiệu quả vô cùng nhỏ bé.

Người của Lễ bộ không phối hợp với hắn ta, cho dù muốn làm ra chút thành tích, e là khó càng thêm khó.

Thường ngày Lễ bộ lo việc đàn tế đền chùa, lăng tẩm và các loại lễ tết lễ mừng của Đại Sở, ngoài ra còn thúc giục quy củ lễ nghi, sửa đổi tấu chế, ngày bình thường có vô số việc vụn vặt nhưng chuyện lớn cần làm lại chẳng có mấy.

Ở Lễ bộ, bên trên Hạ Du còn có một vị thượng thư. Hạ Phóng từng có mâu thuẫn với vị thượng thư này nên đối phương luôn luôn chèn ép làm khó Hạ Du.

Tin rằng sắp tới, Hạ Du vẫn chỉ là một quan viên hưởng bổng lộc sống qua ngày trong Lễ bộ mà thôi.

Chẳng mấy chốc hoàng đế sẽ quên hắn ta.

Nhưng không ngờ hôm nay hoàng đế lại triệu kiến hắn ta.

Chẳng lâu sau, Hạ Du vào điện yết kiến.

Sau khi dò hỏi sơ qua công việc trong khoảng thời gian này của Hạ Du, hoàng đế hỏi mấp mé: “Quan hệ giữa Hạ ái khanh và Tĩnh Nguyệt công chúa như thế nào?”

Hạ Du ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trẻ trung không giấu được dã tâm, hắn ta nói: “Quan hệ giữa vi thần và Tĩnh Nguyệt công chúa rất tốt, cũng rất được nàng tin tưởng. Hoàng thượng có việc gì, xin cứ phân phó, vi thần nhất định muôn chết không từ!”

Trên mặt hoàng đế lộ vẻ vui mừng, cười nói: “Tốt, trẫm thích loại người tràn đầy nhiệt huyết như ngươi”.

Hoàng đế biết, Hạ Du tuổi trẻ, tính cách bộc trực, nóng lòng muốn thể hiện bản thân để nổi bật. Hắn ta muốn thăng quan tiến chức, rất cần một cơ hội để thể hiện năng lực của chính mình.

Sau khi nói xong việc chính, hoàng đế cho Hạ Du lui, công công bên cạnh hoàng đế nói: “Hoàng thượng, nô tài chợt nhận ra rằng, Hạ Du này còn quá trẻ”.

Hoàng đế nở nụ cười bí hiểm khó dò: “Không phải lần trước đã nói rồi sao, hắn ta là người thế nào, thử một lần sẽ biết”.

Bên này, Tần Như Lương tiến vào Đại Lý Tự, người thẩm vấn hắn ta là Hạ Phóng - đang giữ chức thiếu khanh của Đại Lý Tự.

Hạ Phóng sửa sang từng bức mật báo về chiến sự truyền tới từ biên cảnh, sau lại lần lượt giằng co với Tần Như Lương, không chỉ bao gồm việc cuộc chiến thất bại, mà còn cả cái chết của Triệu Thiên Khải và đám phó tướng của ông ta.

Nhưng bất luận Hạ Phóng đe dọa hay dụ dỗ như thế nào, Tần Như Lương đều dùng giọng chắc nịch nói rằng Triệu Thiên Khải đến trễ làm lỡ thời cơ chiến đấu, khiến cho hắn ta và các chiến sĩ bị quân địch bao vây. Về sau Triệu Thiên Khải không cam lòng thua trận, lại mang binh đánh lén Dạ Lương, từ đó mới khiến cho toàn quân bên mình bị diệt.

Nhưng Triệu Thiên Khải đã chết, lời Tần Như Lương vô đối chứng.

Hạ Phóng sai người cởi áo quan của Tần Như Lương, giải hắn ta đến phòng tra hỏi của Đại Lý Tự.

Trong phòng tra tấn âm u tối tăm, Hạ Phóng nói: “Chắc hẳn đại tướng quân biết dụng ý của hoàng thượng khi giao đại tướng quân cho Đại Lý Tự”.

Tần Như Lương đáp: “Không phải vì muốn hiểu rõ cặn kẽ tình hình chiến sự biên cảnh thôi sao, ta đã nói rõ ràng chi tiết toàn bộ rồi mà”.

Hạ Phóng cười ha hả, nói: “Chỉ như vậy thôi sao? Tần tướng quân cũng không phải kẻ ngu, há có thể nghĩ mãi mà không ra? Tướng quân nếm mùi thất bại, lại bị phế bỏ hai tay, sao hoàng thượng vẫn để một tên tàn phế tiếp tục làm đại tướng quân của Đại Sở, đây chẳng phải là để người trong thiên hạ chê cười hay sao?”

“Ta cũng đâu có chiếm mãi không buông vị trí này. Chức vị đại tướng quân nên giao cho người có năng lực hơn đảm nhiệm”.

“Nhưng như vậy lại càng nổi bật lòng chính trực nhân nghĩa của đại tướng quân, cũng lộ rõ sự bất nhân bất nghĩa của hoàng thượng”. Hạ Phóng từ tốn nói: “Hoàng thượng không thể sai, cũng không thể có lỗi với ngươi, thế thì đương nhiên người sai chỉ còn đại tướng quân”.

Nói xong, Hạ Phóng đặt một tờ khai trước mặt Tần Như Lương, bên trên giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng.

Tần Như Lương thoáng nhìn, sắc mặt chợt thay đổi, nhấp môi nói: “Những chuyện không có này, bảo ta phải nhận như thế nào?”

“Đại tướng quân, chiến sự đã qua, ngươi nhận cũng không sao mà, chẳng qua chỉ là phạm chút sai lầm trong chiến tranh, chết nhiều người một chút mà thôi. Hoàng thượng cũng sẽ nể tình cảm trước đây, không làm khó dễ ngươi”.

Tần Như Lương tức giận nhìn Hạ Phóng nói: “Nếu như ta nhận, vậy không chỉ là phạm sai lầm trong chiến tranh, mà còn là tội nhân thiên cổ của Đại Sở! Hạ đại nhân, ngươi muốn thẩm tra thế nào cũng được, nhưng ngươi muốn đổ tội danh không có thật lên đầu ta, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“Xem ra ngươi đúng là thích rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”. Hạ Phóng cũng thay đổi sắc mặt, liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh, sai người chụp xích sắt vào hai tay Tần Như Lương, nói: “Ngươi coi thanh danh của mình còn quan trọng hơn hoàng thượng sao? Dựa vào chiến báo do Triệu Thiên Khải truyền về khi còn sống, là ngươi làm uổng mạng của các tướng sĩ, lấy trứng chọi đá, cuối cùng rơi vào kết cục thất bại thảm hại”.

Tần Như Lương giãy giụa trong đống xiềng xích rồi lại bị Hạ Phóng cầm gậy ở bên cạnh đập vào hai đầu gối khiến cho hắn ta cong chân quỳ rạp xuống đất.

Tần Như Lương giương đôi mắt lạnh lẽo bén nhọn nhìn Hạ Phóng: “Ngươi muốn vu oan giá họa sao?”

Hạ Phóng vẫn nói theo như trên tờ khai viết: “Ngươi thấy lòng quân tan rã, cho nên nảy sinh suy nghĩ thoái lui, muốn vứt mũ cởi giáp chạy trốn. Nhưng đâu ngờ, cuối cùng chẳng những không chạy trốn được mà còn bị Dạ Lương bắt sống. Sau này làm tù binh của Dạ Lương, ngươi tham sống sợ chết, để kéo dài hơi tàn, ngươi cầu xin Dạ Lương truyền tin tức mình làm tù binh về Đại Sở, hi vọng Đại Sở có thể cứu ngươi một mạng, có phải như vậy hay không?”

“Không… phải!”. Tần Như Lương nghiến răng nghiến lợi, nói như chém đinh chặt sắt.
Chương 475: Hành hình

Hạ Phóng đích thân cầm gậy vụt mạnh vào lồng ngực Tần Như Lương mấy cái, hắn ta chỉ khẽ rên rỉ vài tiếng, còn Hạ Phóng không khỏi thở dốc: “Nếu ngươi khai ra, có thể tránh được nỗi khổ da thịt. Cho dù ngươi không khai, Tần Như Lương, ngươi tưởng rằng ngươi vẫn có thể làm đại tướng quân à? Một kẻ tàn phế như ngươi, ngươi nói xem ngươi làm gì được?”

“Cho dù ta chẳng thể làm được gì, cũng không đến lượt một kẻ tiểu nhân xu nịnh như ngươi muốn làm gì thì làm”.

Hạ Phóng nhìn đôi bàn tay của Tần Như Lương mà bật cười lần nữa: “Ta không ngờ rằng lại có ngày được trông thấy đại tướng quân như ngươi quỳ gối trước mặt một kẻ tiểu nhân xu nịnh như ta. Lúc trước ở trên triều chẳng phải ngươi oai phong lắm đó sao”.

Hạ Phóng tới bên bờ tường, bưng theo giá nến, đi tới trước mặt Tần Như Lương, nhìn vết sẹo vô cùng đáng sợ đến cổ tay hắn ta, vì mới khỏi chưa lâu nên nó có màu đỏ nhạt.

Hạ Phóng nghiêng tay, nhỏ sáp nến bỏng rẫy trên giá nến xuống vết thương của Tần Như Lương.

Tần Như Lương không thể dùng sức, không thể để Hạ Phóng thấy gân tay của hắn ta có thể cử động được, nhưng sáp nến bỏng rẫy nhỏ trên vết thương, cơn đau thiêu đốt tim gan đó còn đau hơn lúc bị cắt đứt gân.

Hạ Phóng nói: “Cho dù ngươi chẳng khai điều gì, trong tay ta cũng có bản tố cáo của Triệu Thiên Khải, bất kể thế nào ngươi cũng không rửa sạch được tội trạng. Bây giờ chẳng qua ta chỉ đánh ngươi một trận cho đã mà thôi”.

Sau đó nếu không vì Đại lý tự Khanh chạy tới ngăn cản Hạ Phóng tiếp tục dùng hình, e là hắn ta còn đánh tiếp.

Sau cùng Hạ Phóng bỏ hình trượng xuống: “Đành thôi, nếu đánh ngươi sống dở chết dở, có khi bà con còn tưởng ta đánh ngươi để ép ngươi nhận tội. Người đâu, cởi trói, mặc y phục cho tướng quân, đưa ra khỏi Đại lý tự”.

Tần Như Lương tiến cung mà đến tối vẫn chưa về.

Thẩm Nguyệt phái người đi nghe ngóng, nhận được tin tức rằng Tần Như Lương sau khi ra khỏi cung thì bị đưa tới Đại lý tự.

“Tới Đại lý tự làm gì?”, Thẩm Nguyệt nhíu mày hỏi.

Điều này không ai hay biết.

Thẩm Nguyệt tưởng rằng nàng chủ động ôm hết mọi thứ trong chuyện lê lô về phía mình sẽ khiến hoàng đế không thể bới móc được gì từ Tần Như Lương.

Nhưng sau này nghĩ lại, nàng mới cảm thấy bản thân thật ngây thơ.

Nếu hoàng đế đã quyết tâm muốn bới móc Tần Như Lương, chẳng lẽ không bới ra được điều gì? Nếu chuyện này không được, vẫn còn những chuyện khác, vẫn còn bao nhiêu món nợ cũ có thể lật lại.

Một khi hoàng đế cảm thấy Tần Như Lương không dùng được nữa, ông ta sẽ không cho hắn ta cơ hội hưởng thụ vinh hoa và thái bình.

Đợi đến tận nửa đêm, người gác cổng mới vội vã chạy vào và hô to: “Tướng quân quay về rồi!”

Thẩm Nguyệt còn chưa chớp mắt, nàng vẫn ở tiền viện, Ngọc Nghiên mang lò sưởi ủ than hồng rực tới cho nàng sưởi ấm.

Vừa nghe thấy âm thanh, nàng vội vàng đi qua tiền viện, ra cổng xem thử.

Một mình Tần Như Lương bước đi trong con ngõ tối tăm và lạnh lẽo, đèn đuốc trước cửa càng khiến bóng dáng hắn ta trở nên ảm đạm.

Hắn ta bước từng bước về phía cửa nhà.

Thẩm Nguyệt đợi ở cửa, hắn ta cất bước đến gần, đứng trước mặt Thẩm Nguyệt, cuối cùng cũng chịu ngước mắt, chăm chú nhìn nàng.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Sao thế? Hôm nay ngươi tới Đại lý tự làm gì?”

Tần Như Lương không kịp nói lời nào, vừa mở miệng đã ộc ra một búng máu kìm nén rất lâu trong cổ họng.

“Tướng quân!”

Ngay sau đó, Tần Như Lương lảo đảo ngã về phía Thẩm Nguyệt rồi rơi vào hôn mê, dù vậy vẫn ôm chặt nàng trong lòng.

Ngay khi nhắm nghiền đôi mắt, hắn ta ôm chặt lấy nàng, ghé vào tai nàng, lẩm nhẩm bằng giọng nói lẫn mùi máu tanh ngọt: “Thẩm Nguyệt”.

Thẩm Nguyệt lảo đảo lùi về sau mấy bước, tiện tay đỡ lấy Tần Như Lương.

Nàng lập tức hoàn hồn, nhíu mày, không dám chậm trễ dù chỉ một khắc, vội vàng gọi quản gia tìm người khiêng hắn ta vào chủ viện.

Đợi khi mở áo ra mới thấy, tuy rằng không có vết thương trên da thịt, nhưng những vết bầm trên lồng ngực và trên bụng vô cùng đáng sợ.

Kẻ nào vô tình vô nghĩa đến mức nào mới ra tay tàn độc đến vậy.

Tần Như Lương bị ngoại thương không nặng, nhưng lục phủ ngũ tạng và xương ngực bị tổn hại mới hộc máu.

Thẩm Nguyệt chăm sóc hắn ta đến nửa đêm, cho hắn ta uống hai cữ thuốc, hắn ta mới dần ổn định.

Đợi khi ra khỏi chủ viện, sắc trời tang tảng sáng, Thẩm Nguyệt trông rất mệt mỏi.

Có lẽ sẽ nhanh thôi, phủ tướng quân này sẽ không còn là phủ tướng quân nữa.

Hoàng đế một lòng muốn xử chết nàng, tuyệt đối sẽ không giữ lại phủ tướng quân này làm nơi che chở cho nàng.

Hạ Phóng rời Đại lý tự trước Tần Như Lương một bước, dọc đường có người hộ tống, thế nên hắn ta về đến nhà sớm hơn Tần Như Lương, khi ấy chưa đến nửa đêm.

Hôm nay thẩm vấn Tần Như Lương, tận tay dùng hình với hắn ta khiến Hạ Phóng cảm thấy phấn chấn và hứng khởi đến tận bây giờ.

Cũng tận về sau hắn ta mới được thăng chức làm Đại lý tự Thiếu khanh.

Trước kia Hạ Phóng làm quan ở Công bộ, không có quá nhiều thành tựu trên chốn quan trường, hắn ta chỉ có thể đưa ra ý kiến trước mặt hoàng đế, khiến ông ta vui lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK